Chương 3: (Vô Đề)

Thi Mạn đoán không sai. Hơn thế nữa, lần này sự bắt nạt của Cố Tri Việt còn đến sớm hơn cả kiếp trước.

Trong sân trường, đầu tôi bị ấn xuống bồn rửa, xung quanh là tiếng cười nhạo của một đám nam sinh.

Ngay khi tôi sắp ngạt thở, cổ áo bỗng bị ai đó túm lên, kéo tôi khỏi mặt nước. 

Cố Tri Việt cười tít mắt nhìn tôi:

"Muốn tiền nhà tôi à? Được thôi."

"Uống hết nước trong bồn cầu đi. Uống một ngụm, tôi cho cô mười vạn. Thế nào?"

Đám đàn em của hắn lập tức hò hét cổ vũ, phấn khích không thôi.

Tôi nhìn chằm chằm vào Cố Tri Việt.

Người từng nhẹ nhàng nói yêu tôi ở kiếp trước, giờ đây lại không chút do dự trút lên tôi toàn bộ sự căm ghét và ác ý.

Nhưng ánh mắt của Cố Tri Việt lại không dừng lại ở tôi.

Hắn nhìn qua tôi, hướng về phía sau lưng tôi.

Tôi biết, ở đó là Chu Thi Mạn – đang cúi người lau sàn nhà.

"Không phải Chu Thi Mạn sao?"

"Sao cô ta còn phải đi lau sàn?"

Một tên đàn em lên tiếng giải thích: "Mẹ của Chu Thi Mạn là lao công trong trường mà. Cô ấy ban ngày đi học, ban đêm phải giúp mẹ làm việc."

Ánh mắt Cố Tri Việt thoáng qua một tia kinh ngạc, rồi lại lộ ra vẻ thương xót.

Hắn hướng về phía Thi Mạn hét lớn:

"Này, trời lạnh thế, đừng lau nữa, dù sao cũng chẳng ai kiểm tra đâu!"

Chu Thi Mạn đứng thẳng người dậy, mái tóc đen dài phủ xuống vai, gương mặt thanh tú lộ ra vẻ cứng cỏi.

Cô lắc đầu:

"Không được."

"Nếu có người đến kiểm tra, phát hiện sàn bẩn, mẹ tôi sẽ bị trừ một trăm đồng tiền lương."

"Tôi biết với một thiếu gia như anh thì một trăm chẳng là gì, nhưng với nhà tôi, đó là tiền ăn một tuần."

Nói xong, cô lại cúi người tiếp tục lau sàn.

Thật ra, tâm cơ của Chu Thi Mạn rõ rành rành. Sàn nhà rộng đến thế, cô cứ nhất quyết chọn lau ngay trước mặt Cố Tri Việt.

Còn cố tình xõa tóc, chọn góc sáng đẹp nhất để bản thân trông thật thu hút.

Đáng tiếc là Cố Tri Việt lại đúng kiểu dễ "cắn câu" như thế.

Quả nhiên, hắn bước nhanh tới, đỡ Thi Mạn dậy, giật lấy khăn lau trong tay cô rồi ném cho đám đàn em.

"Mấy người, lau nốt sàn nhà cho cô ấy."

Hắn nhìn tay cô bị lạnh đến đỏ ửng, do dự một chút, rồi cởi áo khoác ngoài khoác lên vai cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!