Chương 13: (Vô Đề)

Cố Tri Việt dường như bỗng nhiên trở nên ngoan ngoãn.

Trước kia, bất kỳ buổi tiệc nào của nhà họ Cố, anh ta chưa bao giờ để tôi tham dự.

Lần này, có người mời anh ta dự tiệc tối, anh ta chủ động nói với mẹ Cố:

"Con đưa em gái đi cùng nhé, mẹ chuẩn bị giúp em một chiếc váy dạ hội."

Trong điện thoại, tôi nghe thấy Chu Thi Mạn đang giận dữ với anh ta:

"Muốn đưa bạn gái theo, chẳng phải nên đưa em sao?"

Giọng Cố Tri Việt rõ ràng đã mất kiên nhẫn:

"Anh đã bỏ tiền cho em cùng đi Úc du học rồi, em còn muốn gì nữa?"

Chu Thi Mạn thi đại học rất tệ.

Kiếp trước cô ta học hành vốn chẳng ra gì, tâm trí chỉ đặt vào việc lấy lòng người nhà họ Cố.

Kiếp này khó khăn hơn cả địa ngục, thành tích càng tệ hơn.

Con đường duy nhất là bám chặt lấy Cố Tri Việt, đi cùng anh ta.

Nhưng tôi có thể thấy rõ, Cố Tri Việt bắt đầu cảm thấy phiền.

Chu Thi Mạn lúc đầu thu hút Cố Tri Việt là nhờ hình tượng bạch liên hoa nghèo khó nhưng kiên cường, không khuất phục trước phú quý hay quyền uy.

Nhưng đó không phải bản chất thật của cô ta. Người ta có thể giả tạo một thời, khó mà giả cả đời.

Cố Tri Việt thích mẫu con gái nghèo khó nhưng có cốt cách, đối diện quà cáp xa xỉ vẫn có thể dứt khoát từ chối, chứ không phải kiểu vừa khóc vừa cầu xin được đi Úc cùng.

Nhưng không còn cách nào, hình mẫu lý tưởng thì Chu Thi Mạn có thể cố mà diễn, còn hiện thực thì cô ta không thể không đối mặt.

Vì nếu Cố Tri Việt không mang cô ta đi, cô ta sẽ thực sự bị mắc kẹt trong cái nhà họ Chu ngột ngạt đến nghẹt thở ấy.

Kết thúc kỳ nghỉ hè, Chu Thi Mạn cùng Cố Tri Việt bay sang Úc.

Thực ra, Cố Tri Việt chưa từng công khai nói Chu Thi Mạn là bạn gái mình.

Nhưng cha mẹ Chu thì không đợi được.

Họ thuê paparazzi bám theo Cố Tri Việt và Chu Thi Mạn, chụp ảnh hai người rồi tung lên mạng:

[Thiếu gia tập đoàn Cố thị thân mật ăn tối cùng bạn gái — hai người là thanh mai trúc mã!]

Ba Cố nhìn thấy bài báo thì ném thẳng điện thoại xuống đất:

"Thủ đoạn hạ cấp! Đại học còn chưa tốt nghiệp đã vội vàng nhét người vào nhà chúng ta rồi à?"

Cố Tri Việt về đến nhà, ba Cố liền mắng anh ta một trận té tát:

"Muốn kết hôn thì đợi ba với mẹ tìm cho!"

"Tự tìm vài đứa chơi chơi thì được, nhưng đừng mang cái loại không có mặt mũi này về nhà!"

Cố Tri Việt không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn về phía tôi đang ngồi một bên.

Tôi cảm nhận được ánh mắt đó, nhưng chỉ chăm chú đọc báo cáo tài chính.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!