Chương 6: (Vô Đề)

Ba người bọn họ sẽ không vui đâu.

_Tiền Ninh dừng động tác mặc quần áo lại một chút, sau đó, cô tiếp tục chậm rãi cài nút ở chỗ cần cài, thắt nút ở chỗ cần thắt, miệng lười biếng đáp: Đợi chút.

Bộ đồ ngủ chuẩn bị cho khách nữ ở trang viên Bentinck cũng mang phong cách cuối thế kỷ 19 đầu thế kỷ 20, là chiếc váy dài tay bằng vải cotton ren màu ngà, mặc lên người mềm mại và thoải mái.

Khoảng nửa phút sau, Tiền Ninh dùng khăn bông trắng quấn quanh phần tóc ướt chưa kịp sấy, mở cửa ra.

Henry, đứng ngoài cửa, đã cởi áo khoác đuôi tôm, vạt áo sơ mi trắng cũng đã bung ra khỏi quần. Cậu nhìn Tiền Ninh, trông có chút phóng túng, Lâu vậy?

Cậu giống mẹ mình, Trần Kỳ, đều có đôi mắt đào hoa bẩm sinh.

Tiền Ninh một tay chống khung cửa, tay kia cầm tóc ướt, không ngẩng đầu, Có việc gì à?

Henry cười cười, sau đó dùng tay đẩy mạnh cánh cửa gỗ, Tiền Ninh không ngờ tới, suýt chút nữa không đứng vững, chỉ biết nhìn cậu xông vào phòng ngủ.

Này— Tiền Ninh không hài lòng gọi,

"Henry, tôi muốn đi ngủ rồi."

Henry chẳng để ý đến cô, tiến đến bên giường cổ kính, ra vẻ muốn ngồi xuống.

Tiền Ninh vội vàng đóng cửa lại, chạy tới muốn ngăn cậu lại, Cậu dám ngồi!? Cô ghét cậu bẩn thỉu, sợ cậu sẽ làm bẩn chiếc giường sạch đẹp mà cô còn chưa kịp kiểm tra độ thoải mái.

Đáng tiếc cô vẫn không kịp kéo người lại, Henry không chỉ ngồi xuống mà còn nằm hẳn xuống.

Tiền Ninh trừng mắt nhìn cậu em thứ năm, chỉ thấy cậu ta đặt tay sau đầu, tư thế thoải mái, như thể đó là giường của chính mình.

Cậu thật quá đáng.

Tiền Ninh bĩu môi, phàn nàn.

Henry liếc nhìn cô, trông đầy vẻ hài lòng vì đã thành công chọc giận cô.

Tiền Ninh đảo mắt nhìn Henry, không muốn tranh cãi với cậu ta nữa, ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh. Cô lấy khăn lau tóc, thấy Henry vẫn không nói gì liền thúc giục.

"Có gì thì nói nhanh đi."

Henry làm như không nghe thấy, thẫn thờ nhìn trần nhà, bất chợt hỏi:

"Tôi có thể ngủ ở đây không?"

"Tôi sẽ đánh chết cậu." Tiền Ninh giơ khăn lên rồi ném về phía cậu.

Henry chẳng né tránh, cười thành tiếng.

Rất nhanh, căn phòng lại trở nên yên tĩnh.

Một lát sau, Tiền Ninh thở dài, giọng trở nên dịu dàng,

"Henry, cậu đã trưởng thành rồi. Cậu đã học nội trú ở nước ngoài sáu năm, bây giờ còn học kiến trúc ở Cambridge, rất giỏi. Chuyện năm đó không cần nhắc lại nữa, mọi thứ đã qua rồi."

Không biết bao lâu, có lẽ chỉ là vài giây, giọng nói bình tĩnh của Henry vang lên,

"Vậy nên chị chưa bao giờ nhớ đến... khoang tàu đó?"

Năm 1988, một vụ bắt cóc con nhà giàu chấn động thành phố G. Nạn nhân là một đôi chị em cùng cha khác mẹ, một cô gái mười sáu tuổi và một cậu bé mười hai tuổi. Bọn bắt cóc đòi tiền chuộc lên đến 50 triệu. Cho đến nay, bọn bắt cóc vẫn chưa bị bắt, tiền chuộc cũng chưa được thu hồi.

Hai chị em đều bị bắt cóc khi đang trên đường đi học về, bị bắt từ xe riêng của gia đình, lúc đó chỉ có tài xế đi cùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!