Lão tăng nhìn bầu trời đêm xa xăm, mang theo một nụ cười:
"Kim Thiền, xem ra lần này là ngươi thắng rồi."
Chu Dịch dựa nghiêng vào cây thất diệp bên chùa, cười đáp lời: "Đại sư sao biết là ta thắng?"
"Đại doanh Ưng Dương Phủ quân lửa cháy ngút trời, lão nạp cũng nhìn thấy."
"Đại sư sao lại quan tâm đến chuyện thế tục như vậy?"
Lão tăng nói: "Chùa Khánh An chỉ là ngôi chùa nhỏ, không có Phật lớn, lão nạp phải bảo vệ hương hỏa một chùa, không thể tự tại như Thiên sư được."
Chu Dịch trực giác thấy vị đại hòa thượng này không đơn giản như vậy.
Nghe lão nói thế, cũng không phản bác.
Chỉ là trong lòng có một nghi vấn: "Đêm kia ta như nhìn thấy có bóng đen lướt qua trong chùa, dám hỏi đại sư, thật sự có người đến Tàng Kinh Các chùa Khánh An sao?"
Tam Trì đại sư nghe câu hỏi này, ánh mắt chợt co lại, nhìn hắn chằm chằm.
Chu Dịch trong lòng cảnh giác, âm thầm đề tụ chân khí.
Lão tăng hai tay chắp lại, đột nhiên nói: "Thiên sư đừng nhắc lại chuyện này nữa."
Lão như đang chuyển chủ đề, đánh một câu thiền cơ: "Ly tướng vô trụ, phá trừ chấp niệm thắng thua."
"Thiên sư lần này đại thắng Vũ Văn Thành Đô, lại không chìm đắm trong chiến thắng, chính là đã thoát khỏi ngã tướng, nhân tướng."
Lý do này của lão tăng quá khiên cưỡng.
Chu Dịch không hề che giấu:
"Đại sư quá khen, thật ra ta rất quan tâm thắng thua, nếu không để Vũ Văn Thành Đô chịu thiệt một chút, tối nay sẽ ngủ không yên."
Nào ngờ lão tăng lại khen: "Thiện tai, thường giữ trực tâm, chính niệm chân như, không dua nịnh không lừa dối, Thiên sư có duyên với Phật."
Chu Dịch bị lão chọc cười: "Đại sư vẫn là nên từ bỏ đi, ngài không dụ được ta vào Phật môn đâu."
Tam Trì đại hòa thượng lắc đầu: "Trong lòng lão nạp, Kim Thiền sớm đã nhập tự rồi."
Chu Dịch không hiểu tại sao lão lại cố chấp như vậy.
Lại thấy đại hòa thượng mò trong lòng ra, lấy ra một cuốn điển tịch giống kinh Phật.
Thấy là đưa cho mình, Chu Dịch mang theo nghi hoặc nhận lấy.
Nương theo ánh đèn ngoài chùa nhìn xem, bên trên ghi: 《Tâm Thiền Bất Diệt》.
"Đây lẽ nào là võ học Phật môn?"
"Có thể nói là vậy, cũng có thể nói không phải," lão tăng nói, "Đây là một chút thể ngộ của lão nạp sau nhiều năm xem kinh Phật, không được xem là Phật học, chỉ là một môn công phu dạy người tĩnh tâm."
"Thiên sư là người đạo môn, lại không cần lo lắng dính líu nhân quả Phật môn, dù sao đây cũng chỉ là kiến giải của một mình lão nạp."
Chu Dịch nổi hứng thú, cất điển tịch đi.
"Đa tạ, nhưng không biết đại sư vì sao lại tặng kinh?"
Tam Trì nói: "Ta sớm đã muốn tìm cơ hội tặng cuốn kinh này đi, nhưng chưa gặp được người thích hợp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!