Chương 34: Đấu Đại Tướng Quân

Sông Thái Thủy phản chiếu sắc đỏ, cỏ cây đều cháy.

Từ tân doanh đến trung quân đại doanh, hơn trăm lều trại đều hóa thành biển lửa, có Phong Bá trợ uy, những lưỡi lửa đó vươn ra, liếm mạnh vào tiền doanh, tiếng nổ lách tách vang vọng không ngừng.

Khói đen che kín bầu trời, Chu Dịch vung quân kỳ đang cháy rực trong màn khói mở ra một lối đi.

Lão đạo lùn béo bên cạnh đã bị khói hun đen mặt, ho khan không ngừng.

"Đừng đốt nữa, mau đi thôi!"

Mộc Đạo Nhân ho hai tiếng, "Ngươi làm vụ này lớn quá rồi, Đạo gia sắp bị sặc chết đây."

Tóc Đơn Hùng Tín dính phải dầu hỏa, lúc hắn từ trong khói chạy ra, trên đỉnh đầu còn có một ngọn lửa, vội vàng dùng tay dập tắt.

"Dầu hỏa đổ hết rồi."

Chu Dịch vội nói: "Đi đi đi! Mau đi...!"

Lời phía sau còn chưa kịp nói ra, trong khói đặc cuồn cuộn vang lên tiếng hét dữ dội.

"Cẩu tặc đừng chạy!!"

Tiếng hét này vang lên, trực tiếp đẩy tan một luồng khói mù phía trước.

Thấy một người đàn ông tướng mạo anh vĩ, mũi to mắt hẹp xông ra từ trong khói.

Chính là Vũ Văn Thành Đô.

Người chưa tới, chưởng phong đã tới trước!

Khói đặc cuồn cuộn đang bay theo Phong Bá bỗng ngưng trệ giữa không trung, ngược lại lao về phía Chu Dịch tạo thành một dấu chưởng ấn.

Đó là kình lực cách không ép khói mà thành, xuyên thủng cả khói đặc!

Cùng lúc đó, một luồng hàn khí át đi sóng nhiệt, khiến mặt ba người lạnh đi.

Vũ Văn phiệt, Băng Huyền Kính!

Chu Dịch phản ứng đủ nhanh, giơ quân kỳ lửa trong tay lên, muốn ép lui hắn.

Vũ Văn Thành Đô trong cơn thịnh nộ không né không tránh, lại vận một luồng chân khí nữa mạnh mẽ cứng rắn phá giải!

Sắc mặt Chu Dịch biến đổi, lập tức truyền chân khí vào đại kỳ, đâm thẳng như thương, mặt cờ cuốn theo lưỡi lửa đỏ rực, lại bị chân khí kích phát, nhất thời sóng nhiệt nóng rát.

Vũ Văn Thành Đô kia như thể không thấy, hừ lạnh một tiếng, Băng Huyền Kính xuyên qua cơ thể mà ra, lòng bàn tay chợt hiện khí mang màu băng.

Lão tung một chưởng xuống, hàn triều đẩy không khí, đại kỳ lửa vừa chạm vào chưởng lực, thế lửa lập tức giảm mạnh!

Một tiếng "Phụt", lưỡi lửa lại trực tiếp tắt ngấm.

Lúc này lòng bàn tay Vũ Văn Thành Đô đã ấn lên cán cờ, thúc mạnh về phía trước.

Trong một lạnh một nóng, cán cờ mỏng giòn như giấy, lòng bàn tay hắn đi đến đâu, cán cờ liền gãy đến đó!

Ra thế muốn đem cả cờ lửa lẫn người phóng hỏa cùng đánh chết bằng một chưởng!

Hàn kình táp vào mặt, một chưởng này không hề tầm thường!

Chu Dịch nào dám cùng hắn liều mạng đối đầu, trực tiếp phát lực hất gãy cán cờ lên trên, sớm cắt đứt chưởng kình theo sau của Vũ Văn Thành Đô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!