Giác Ngộ Tử võ công tầm thường, nhưng lại là người kinh thông sách vở, kiến thức chẳng phải dạng vừa.
Nếu không, lão cũng chẳng thể nào lừa gạt đám khách giang hồ kia xoay như chong chóng.
Thế nhưng...
Lúc này đây, lão lại sinh lòng nghi hoặc, ngón tay giấu trong tay áo khẽ run, trong lòng liên tục thầm kêu "không thể nào".
Lão hỏi lại: "Con đã khống chế được mạch khí vận hành chu thiên trong Túc Thiếu Âm Thận Kinh rồi ư?"
"Đúng vậy ạ."
Lão đạo biết rõ tính tình đồ đệ mình, chắc chắn không nói dối về chuyện này, hỏi thêm chỉ vì sợ tai mình nghe lầm mà thôi.
Người luyện võ nếu luyện ra nội gia chân khí, một khi đả thông kinh mạch, việc chân khí vận hành một chu thiên trong một kinh lạc nào đó cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng mạch khí lại khá đặc biệt.
Giác Ngộ Tử quay lưng, đi đi lại lại mấy bước hướng ra ngoài, đầu óc miên man suy nghĩ.
Mạch khí của con người chuyển động theo khí huyết sinh ra, chịu ảnh hưởng của thời tiết, giờ giấc. Vì thế, một số cao thủ điểm huyệt có thể tính toán chuẩn xác thời điểm ra tay đánh vào huyệt đạo, chặn đứng mạch khí, từ đó tác động đến khí huyết, giết người vô hình.
Những loại võ công như "Tiệt Mạch Thủ" đều bắt nguồn từ nguyên lý này.
Giờ giấc, tiết khí thuận theo tự nhiên, vốn có quy luật trời định, tuần hoàn lặp lại từ xưa đến nay chưa từng đảo nghịch.
Mạch khí của con người cũng vậy, có thể thuận theo chiều khí huyết đi qua từng huyệt, từng kinh mạch, thậm chí chu du khắp toàn thân.
Nhưng muốn nó tuần hoàn chỉ trong một kinh lạc, chắc chắn sẽ khiến mạch khí nghịch hành, điều này tuyệt đối không thể xảy ra.
Khí huyết xung đột, chẳng phải người đó sẽ tẩu hỏa nhập ma, thân chịu nội thương sao?
"Sư phụ, lẽ nào con luyện sai rồi?"
Chu Dịch thấy sắc mặt lão sa sầm, lòng dạ có chút bất an.
"Theo ta."
Giác Ngộ Tử nói xong liền đi ra cửa. Chu Dịch vội bước theo sau, hai tiểu đạo đồng nhanh chóng xách hộp thức ăn, nhặt chiếc đèn lồng ở cửa chạy lên trước dẫn đường.
Hai người im lặng bước trên nền đá phiến, đi thẳng đến phòng luyện công nằm ở bên cạnh thiên điện, sát vách núi.
Buổi tối phòng luyện công đã đóng cửa, Yến Thu tiến lên gọi cửa.
"Két..." một tiếng.
Một gã đàn ông thô kệch mặc bộ đồ luyện công màu xanh lam bước ra từ trong. Người này tên Trương Thành, tiểu danh Trương Tam, là một tín khách muốn bái sư.
Giác Ngộ Tử thấy hắn thành tâm nên đã trao cho Thái Bình phù lục, thu nhận làm Lục sinh của đạo trường, đại khái tương đương với đệ tử ký danh.
Phòng luyện công trước giờ đều do hắn trông coi.
"Lấy thạch tỏa (khóa đá) ra đây."
"Vâng."
Trương Thành mang theo chút nghi hoặc, bê chiếc khóa đá đặt cạnh giá binh khí trong phòng luyện công ra trước mặt mấy người.
Cánh tay cơ bắp cuồn cuộn của hắn phản chiếu ánh nến bóng loáng, hắn bày thế rồi chắp tay nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!