Ngày thứ chín sau khi thi thể Lữ Soái Hổ Báo Đại Doanh nổi trên sông Thái Thủy.
Lúc bình minh vừa ló dạng, đường đá xanh thành Phù Lạc đã hửng sáng.
Tiếng rao hàng bên đường ngày càng lớn.
Chu Dịch vừa từ núi Thương Nham ra, trước tiên quan sát hai bên lầu cổng thành một lượt, khẽ thở phào nhẹ nhõm, trên tường không dán cáo thị truy nã.
Luôn có những kẻ liều mạng hau háu muốn săn tiền thưởng của quan phủ, nếu có thứ đó, phải luôn đề phòng bị người khác để ý tới.
Ở trong núi mấy ngày, lúc ra ngoài khó tránh khỏi búi tóc rối bù, áo lụa nhàu nát. Có lẽ do ăn khí thiêng trong núi mấy ngày, nên trông hắn không hề lôi thôi, ngược lại còn có khí chất thoát tục.
Nếu mặc đạo bào, chắc chắn sẽ bị người ta coi là khách ngoài cõi trần.
Thương thế đã lành, công lực lại tăng tiến.
Tinh khí thần của Chu Dịch đều ở trạng thái đỉnh cao, chỉ là miệng lưỡi nhạt thếch, vừa vào thành liền muốn tìm chút gì đó để ăn.
Sờ lên người một cái...
Tiền của ta!
Hết rồi, tiền đồng tiền vàng gì cũng hết sạch.
Lão già chết bầm kia hại người không cạn!
Hỏi thăm người qua đường, Chu Dịch tìm được hiệu thuốc "Vạn Tế Đường" ở gần quan phủ trong thành.
Chính là cửa hàng của Tào phủ Dương Cố.
Đem số thảo dược tìm được trong núi Thương Nham mấy ngày nay đóng gói bán hết, đổi được hai mươi văn tiền, gần bằng tiền công một ngày của tiểu nhị quán rượu.
Nói là bị ép giá cũng không hẳn, dù sao những thảo dược này chưa qua phơi khô.
Chưởng quỹ của Vạn Tế Đường này là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, họ Tiền.
Ông ta thấy Chu Dịch bán thuốc xong cứ nhìn đông ngó tây không chịu ra cửa, không khỏi cười hỏi: "Khách quan còn cần gì nữa không ạ?"
Chu Dịch liếc nhìn bốn phía: "Có một đại hán họ Đậu từng để lại tin tức ở chỗ ông không?"
Chưởng quỹ ban đầu ngẩn ra, rồi đột nhiên tỉnh ngộ.
Ông ta nhìn kỹ tướng mạo người trong sảnh, chưa bàn đến vẻ tuấn nhã, chỉ nhìn khí chất đã thấy khác xa người thường.
Lập tức trong lòng hoảng hốt.
"Không sai rồi, lần trước Tôn lão quản gia nói người đó chưa đến tuổi nhược quán, khí chất xuất chúng..."
"Đúng là vị truyền thuyết Ung Khâu kia!"
Tiền chưởng quỹ trong lòng kêu khổ ái úi, "Ban nãy thảo dược trả giá thấp quá rồi."
Lúc này cũng chẳng còn tâm trí nghĩ đến những chuyện đó, chỉ cung kính nói:
"Khách quan, mời ngài vào trong."
Tiền chưởng quỹ vén một tấm rèm lên, Chu Dịch theo ông ta vào trong, ông ta lấy ra một tay nải vải xám, cẩn thận hỏi:
"Dám hỏi, ngài có phải là..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!