Chương 93: (Vô Đề)

[1]

Người khác vẫn luôn nói với Nhiễm Mặc, thật ra người có tu tiên hay không cũng không có quan hệ quá lớn. Sinh lão bệnh tử cũng là chuyện thường.

Khi nghe lời này, Nhiễm Mặc gật gật đầu nói: Đúng thế.

Vì thế người khác lại nói, Nhiễm Mặc, ngươi nghĩ thoáng chút.

Nhiễm Mặc lại gật gật đầu, nói: Được rồi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

[2]

Nhiễm Mặc là người có thân phận đặc thù nhất Tu Chân giới này.

Tỷ tỷ hắn là Phù Tu đệ nhất Tu Chân giới, vốn nên phi thăng rồi lại có thể áp chế tu vi ở lại hạ giới. Mà tỷ phu hắn càng khó lường, là Tôn Thần trên thế gian này.

Khác với phi thăng thành tiên, tiên chẳng qua chỉ sống thọ cùng đất trời, nhưng mà Tôn Thần lại nắm giữ tất cả nhân quả luân hồi của thế gian này, lúc này mới chân chính có khả năng hủy thiên diệt địa. Hai người bọn họ ở Tu Chân giới là tồn tại mà không ai dám trêu chọc. Cho dù tất cả đều biết, mấy trăm năm sau, tỷ phu của Nhiễm Mặc được hương khói cung phụng chân chính thành Thần, sẽ rời đi Tu Chân giới, đến thượng giới.

Có bối cảnh hiển hách như vậy, Nhiễm Mặc lại chỉ là phàm nhân. Bởi vậy ở Tu Chân giới, địa vị của hắn rất nửa vời, thực sự xấu hổ.

Nói dám chọc hắn, thật ra ai cũng không dám chọc.

Nói không dám chọc hắn, thật ra ai cũng đều có thể ức hiếp hắn.

Hắn không có linh căn, hai chân đứt đoạn. Theo cách nói của Y tiên Đan Nhiễm, chân hắn còn coi như có thể chữa, nhưng linh căn lại chỉ có thể dựa vào cướp đoạt của người khác. Nhưng cái này đi ngược với con đường tu đạo của hắn, hắn chỉ có thể chờ đợi một người có linh căn to gấp đôi người khác giống như tỷ phu hắn, chém một nửa linh căn cho hắn, như vậy hắn mới có thể tu tiên bình thường.

Hắn đợi rất nhiều năm, mấy năm nay đều dựa vào đan dược dưỡng, vốn dĩ hắn cho rằng mình không chờ nổi nữa. Có một ngày, người hầu lại đột nhiên vội vội vàng vàng tới nói: "Thiếu gia, tìm được rồi!"

Hắn từ xe lăn ngẩng đầu, trên mặt có chút mờ mịt.

Trong mắt người hầu mang theo nước mắt, kích động nói: "Thiếu gia, người có linh căn đặc thù, chúng ta tìm được rồi!"

[3]

Người này là một cô nương phàm nhân, là loại liếc mắt một cái cũng chìm nghỉm trong đám người.

Nàng bị giam ở trong phòng khách, ngủ cực kỳ say sưa. Hắn từ bên ngoài cửa sổ nhìn xem, nghe người hầu nói: "Cô nương này không quá đồng ý đến đây... Bởi vì ngay từ đầu nàng nói mười lượng bạc sẽ đến. Chúng ta cho, nàng lập tức tăng giá. Chúng ta lại cho, nàng lại tăng giá, cuối cùng Nhiễm Diễm đạo quân không kiên nhẫn, trực tiếp bắt nàng về."

Nghe được lời này, Nhiễm Mặc không khỏi bật cười: "Vậy tiền kia có cho không?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Cho," Người hầu cung kính nói: "Theo Nhiễm Diễm đạo quân phân phó, cho một khối linh thạch."

Nhiễm Mặc cười cười, phất phất tay với người hầu, tự mình đẩy cửa ra đi vào trong phòng.

Hắn đánh giá cô nương này, khuôn mặt cô nương này rất nhạt nhòa, lúc ngủ cũng cười khanh khách, giống như trong thiên hạ không có chuyện gì có thể làm nàng không vui.

Lúc nàng nhỏ còn ngáy nho nhỏ, hắn cũng không biết vì sao lại cảm thấy người linh động như vậy thật cực kỳ hiếm thấy. Hắn bèn ở một bên lẳng lặng quan sát tư thế ngủ của nàng, không nói một lời. Hơn nửa ngày, rốt cuộc cô nương cũng tỉnh, nàng ngáp một cái, ngồi dậy, sau đó chú ý tới Nhiễm Mặc ở trong phòng.

Nàng nhìn Nhiễm Mặc, ngây người một lát, cuối cùng thật cẩn thận hỏi: "Ngươi... Ngươi cũng... Bị bọn họ túm tới đây à?"

Rõ ràng nàng có sợ hãi nhưng một đôi mắt vẫn tràn đầy sức sống.

Nhiễm Mặc nghĩ có lẽ chính là loại con kiến chỉ có thể nhìn đến một phần đất trời này mới có thể có được ánh mắt trong suốt như vậy.

Hắn không quá am hiểu nói dối, nhưng giờ này phút này nếu trực tiếp thẳng thắn với nàng, có lẽ nàng cũng sẽ phản cảm. Vì thế hắn lựa chọn trầm mặc không nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!