Edit: Naughtycat
Lúc Tô Thanh Y mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trên giường êm.
Phản ứng đầu tiên của nàng là, mẹ kiếp, lại xuyên à?
Nàng chậm rãi ngồi dậy, cúi đầu xem xét, ngực vẫn cỡ E nên là không phải xuyên rồi.
Lúc nàng đang ngẩn ra, một nữ tử đẩy cửa đi vào, nhìn thấy nàng đang ngồi, vội vàng nói: "Sư huynh sư huynh, vị đạo hữu này tỉnh rồi!"
Không lâu sau khi nữ tử la lên, một nam tử lập tức xuất hiện ở cửa, vô cùng vui vẻ nói: "Đạo hữu đã tỉnh rồi à?!"
Mặt mày nam tử này thanh tú, nhìn khuôn mặt chứng tỏ là người hiền lành. Nếu không phải đã được gặp qua Tạ Hàn Đàm và Tần Tử Thực thì phỏng chừng Tô Thanh Y cũng có thể bị khuôn mặt không tồi này làm cho hơi rung động, nhưng hiện tại, tằng kinh vi hải nan vi thủy[1], nhìn tới nhìn lui thì cũng chỉ là một nam tử không tồi mà thôi.
[1] Tằng kinh vi hải nan vi thủy: Đã nhìn thấy biển khó nhìn lại nước.
Hắn ta mặc trang phục tiêu chuẩn của đệ tử Thiên Kiếm tông, ngoại bào màu lam nhạt, áo dài màu trắng, ngọc quan buộc cao, thắt lưng đeo lệnh bài chứng minh thân phận đệ tử bằng bạch ngọc. Nữ tử bên cạnh hắn cũng mặc phục sức giống như vậy, chỉ là ở eo đeo đai lưng màu lam thêu bạch hạc, lộ ra dáng người mảnh khảnh.
Hai ngươi hăng hái bừng bừng ngồi vào bên người nàng, thiếu nữ kích động hỏi: "Đạo hữu, tên ta là Mạc Hà, ngươi tên là gì?"
"Các ngươi..." Tô Thanh Y hơi chần chờ hỏi: "Các ngươi là ai?"
"Đạo hữu đừng lo, chúng ta không phải người xấu," nam tử trẻ tuổi mở miệng rõ ràng chín chắn hơn nhiều: "Chúng ta là đệ tử nhập thất[2] của chưởng môn Thiên Kiếm tông, ta tên là Mạc Vân, nàng là sư muội Mạc Hà của ta, ba ngày trước chúng ta đi qua quý phủ phát hiện linh lực chấn động xung quanh quý phủ, phỏng đoán là đạo hữu Trúc Cơ vì thế cố ý đi vào hộ pháp."
[2] Đệ tử nhập thất: Đệ tử thân truyền.
Mạc Vân nói làm Tô Thanh Y nhớ tới tiếng đập cửa lúc trước, yên lòng gật đầu nói: "Đa tạ."
"Đạo hữu không cần cảm tạ ta, lần này nên tạ ơn sư thúc của chúng ta – Tĩnh Diễn đạo quân mới đúng. Tư chất của đạo hữu phi phàm, ngày đó Trúc Cơ không khống chế được linh lực, dù ta đã bày ra kết giới nhưng không thể ngăn cản được linh khí xung quanh đánh vào, cũng may Tĩnh Diễn sư thúc kịp thời chạy đến giúp đỡ mới làm cho đạo hữu an toàn Trúc Cơ."
Lời nói của Mạc Vân khiến Tô Thanh Y ngẩn người, nàng lập tức vận chuyển linh lực trong cơ thể một vòng, lúc này mới phát hiện linh lực thuần khiết hơn nhiều so với trước kia còn mang theo một tia kiếm ý đặc thù trong đó nữa. Trong nháy mắt nàng hiểu được Tần Tử Thực đã làm gì, không khỏi hít một hơi lạnh: "Sư thúc của các ngươi cứ thích giúp người làm niềm vui thế này à?"
Đối mặt với người xa lạ, cứ yên tâm đặt mạng vào à?
Cái việc hút linh lực của đối phương vào trong người mình tự vuốt từng sợi rồi sau đó lại trả về, cho dù là nàng năm đó thì không phải người vô cùng thân cận cũng không dám làm.
"Tĩnh Diễn sư thúc chính là tấm gương sáng của Thiên Kiếm tông, kiếm ý thuần khiết, tấm lòng sắc son, quản chuyện bất bình, cứu người trong hiểm cảnh."
Mạc Vân mỉm cười giới thiệu, trong âm thanh còn mang theo vài phần kiêu ngạo: "Tĩnh Diễn sư thúc là tấm gương của chúng ta, cho nên ta thấy đạo hữu một mình Trúc Cơ lập tức ra tay giúp đỡ một phen."
Sau khi nghe Mạc Vân giới thiệu, trong đầu Tô Thanh Y nghĩ, xong rồi xong rồi, Thiên đạo chi tử là một thánh mẫu, còn là một thánh mẫu chuyên gây tai họa, con đường này của nàng không dễ đi rồi.
Nàng đang suy nghĩ về con đường tương lai đen tối, Mạc Vân quay đầu lại hỏi: "Họ của đạo hữu là gì thế?"
"Miễn không phải họ Tô," Tô Thanh Y kịp phản ứng, vội trả lời: "Tên Thanh Y, Tô Thanh Y."
"Tô Thanh Y..." Mạc Vân lẩm nhẩm cái tên này, cùng Mạc Hà đồng thời nói: "Ta biết rồi! Ngươi chính là cái người mà Tĩnh Diễn sư thúc thích kia/ tức phụ[3] chạy trốn của Mạc Vân lúc trước."
[3] Tức phụ: Vợ.
Vừa dứt lời, cả ba người đều sửng sốt. Mạc Vân nhanh chóng quay đầu lại nhìn Mạc Hà hỏi: "Tức phụ chạy trốn của ta là sao cơ?"
"Sư huynh quên rồi à? Không phải lúc trước huynh có vị hôn thê tên là Tô Thanh Y à? Cái người lúc trước đào hôn ấy! Lúc ấy Tô gia còn muốn đưa Nhị tiểu thư của bọn họ qua làm tức phụ của ngươi, nếu không phải ta phát hiện không đúng người, chút nữa là ngươi đã cưới rồi đó!"
Vẻ mặt Mạc Hà nghiêm túc, lúc này Mạc Vân mới nhớ ra, quay đầu nhìn Tô Thanh Y cười nói: "Không thể là Tô đạo hữu đâu, vị hôn thê kia của ta là ngũ linh căn trời sinh, trưởng lão trong nhà đã sớm nói rồi, đời này của nàng có lẽ là khó tu tiên, chờ ta lấy nàng ta về, trăm năm sau nàng ta quy thiên ta liền có thể cưới người khác mà."
Mọi người ở đây đều không nói gì, Mạc Hà liếc mắt nhìn Mạc Vân, trong mắt có vẻ khó dò, trong lòng Mạc Vân lộp bộp nhìn về phía Tô Thanh Y, khó tin nói: "Chẳng lẽ Tô đạo hữu cũng là ngũ linh căn?"
Tô Thanh Y biết Mạc Hà đã sớm nhìn ra nàng là ngũ linh căn, cũng không nói dối bừa được, vì thế không sợ chết mà gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!