Chương 47: (Vô Đề)

Edit: Naughtycat

"Nàng ấy đã gặp qua Lận Quan Tài chân chính rồi," Tô Thanh Y thở dài: "Ở lễ hoa đăng đó, ngươi tặng nàng ấy một chiến đèn hoa đăng, không phải à?"

"Nhưng nàng ấy không biết, đó chính là Lận Quan Tài. Ta biết, cho đến lúc chết thì nàng ấy vẫn muốn gặp Thẩm Phi, cho nên cuối cùng, ta vẫn dùng khuôn mặt của Thẩm Phi."

"Vì sao ngươi có khuôn mặt của Thẩm Phi lại có cả khuôn mặt của riêng mình?" Tô Thanh Y hơi ngạc nhiên hỏi.

Lận Quan Tài rũ mắt nhìn những đường vân trên bàn tay: "Mặt ngoài thật ra chính là bản tâm của hắn. Ngay từ đầu ta sống bởi vì Thẩm Phi. Tất cả tình cảm, trí nhớ ta mang theo đều là của Thẩm Phi, cho nên ta là Thẩm Phi. Nhưng sau này, ta lại là Lận Quan Tài."

"Lận Quan Tài yêu Mai Trường Quân, cho dù không có trí nhớ của Thẩm Phi thì vẫn yêu nàng ấy. Vì thế lúc này, ta có khuôn mặt của Lận Quan Tài."

"Đáng tiếc," Lận Quan Tài trào phúng nói: "Nàng ấy lại không thương Lận Quan Tài."

Tiếng lửa nổ lốp bốp, mọi người đều yên lặng. Tô Thanh Y nghĩ nghĩ, cuối cùng nói: "Lận Quan Tài, thật ra ta vẫn cảm thấy trong lòng Trường Quân vẫn có ngươi đấy."

Lận Quan Tài khẽ run lên, Tô Thanh Y nói tiếp: "Trường Quân thoạt nhìn là một người tiêu sái, nhưng thật ra bên trong vô cùng bướng bỉnh. Cuộc sống của nàng ấy không phải đen thì tức là trắng, hoặc là ngươi không có quan hệ gì với nàng ấy, nàng ấy không để trong lòng. Hoặc là nàng ấy để ngươi ở trong lòng, cũng không buông tay. Có thể từ trước tới nay nàng ấy đối với ngươi không giống như biểu hiện bên ngoài."

"Một mặt để ngươi đi, một mặt lại vô tình gặp được vô số lần."

Tô Thanh Y cười nhẹ, bất đắc dĩ nói: "Ở Tu chân giới này làm sao có nhiều lần vô tình gặp đến thế chứ? Một năm kia nàng ấy đang uống rượu cùng ta, nghe thấy ngươi bị người khác vây công thì lập tức xông ra ngoài, ngay cả áo ngoài cũng chưa kịp mặc. Nếu trong lòng không có ngươi thì đều đã tách ra lâu như vậy, sao còn muốn nghe ngóng tin tức của ngươi chứ?"

"Chỉ là, có đôi khi thích một người đã trở thành thói quen, ngươi không bắt nàng ấy thay đổi, nàng cũng không đổi được."

Lận Quan Tài không nói gì, dường như hắn đang nghiêm túc suy nghĩ những lời này của Tô Thanh Y. Tô Thanh Y vỗ vỗ vai hắn, chân thành nói: "Ta đi xem một vài chuyện, ngươi trông coi bọn họ nhé. Đây là phù Truyền Âm," Vừa nói nàng vừa cầm một tấm phù đặt vào trong tay Lận Quan Tài, sau đó đứng lên: "Chờ ta làm xong chuyện rồi ta lại tới tìm ngươi."

Nói xong, Tô Thanh Y bước đi ra ngoài, Tần Tử Thực không nói một lời đuổi theo, sau đó đi đến chỗ đất trống bên ngoài miếu hoang, đột nhiên Tần Tử Thực mở miệng hỏi: "Ngươi thì sao?"

"Cái gì cơ?"

"Tạ Hàn Đàm đó?" Hắn đưa mắt nhìn nàng, trong mắt có chút thấp thỏm: "Nếu thích một người là một loại thói quen..."

"Ta đây đã sửa lại rồi."

Tô Thanh Y quyết đoán nói, nàng nhìn về phía xa, lạnh nhạt nói: "Tử Thực, ta không giống với Trường Quân. Nàng ấy chấp nhất nhưng ta thì không. Người mà hôm qua đã vứt bỏ ta đi thì hôm nay sẽ không thể ở lại trong lòng ta được. Ta đã yêu hai người, nhưng ta không còn thương chính là không còn thương. Đã nhất định buông tay một người thì là nhất định phải buông tay."

Nghe nói như thế, Tần Tử Thực cũng không hiện ra sắc mặt vui vẻ mà sắc mặt hắn hơi tái nhợt, hỏi tiếp: "Trừ Tạ Hàn Đàm ra, ngươi đã yêu qua ai nữa?"

Tô Thanh Y cúi mặt xuống, trong giọng nói không có chút rung động nào: "Vào rất nhiều năm về trước, ta yêu một người có tên giống như ngươi. Hắn cũng tên là Tần Tử Thực."

Nói xong, nàng ngẩng đầu lên, ôn hòa nói với hắn: "Nhưng mà hắn cũng không giống ngươi. Hắn... Không anh tuấn như ngươi, cũng không có tu vi cao như ngươi, tính tình cũng không được tốt như ngươi."

"Vậy vì sao ngươi còn thích hắn?" Tần Tử Thực cố khống chế ngữ điệu của mình, trên mặt không có chút dao động nào: "Cái gì cũng đều không tốt như ta, vì sao ngươi còn thích hắn?"

Tô Thanh Y cười khổ một cái, quay đầu đi.

"Ta cũng rất muốn biết," Trong âm thanh của nàng mang theo chút mờ mịt: "Vì sao lại thích hắn."

Tần Tử Thực không nói gì nữa, hắn nắm chặt lấy kiếm của mình.

Thật ra hắn nên cao hứng mới phải, bây giờ nàng thích hắn, thích còn nhiều hơn so với quá khứ. Nhưng nghe nàng phủ nhận mình của quá khứ, nghe nàng nói quá khứ mình không tốt, trong lòng của hắn lại giống như nước sôi sùng sục.

Bởi vì hắn biết – biết rõ như vậy, tất cả hắn đang có không phải của hắn, duy nhất là của hắn chỉ có chính hắn thôi.

Vẻ anh tuấn bên ngoài là trời cho, tu vi là bởi vì tư chất của hắn xuất chúng, đó cũng là do ông trời ban cho. Bên trong của hắn, trong nội tâm của hắn vẫn chỉ là Tần Tử Thực của đời trước thôi.

Cẩn thận từng li từng tí dõi theo nàng, yên lặng chờ đợi nàng, nếu có điều gì khác biệt thì chỉ là ở kiếp này, rốt cuộc hắn cũng học được cách đưa tay ra giữ lấy nàng thôi.

Thế nhưng cuối cùng nàng bỏ hắn ở đời trước, lại yêu Tần Tử Thực ở đời này, đến cùng thì nàng yêu cái gì đây?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!