Chương 42: (Vô Đề)

Edit: Naughtycat

"Ha ha ha, tiểu tử Quan Tài kia, có phải lâu rồi bản Đại tiểu thư không đến sủng hạnh ngươi, ngươi có cảm giác mất mát à? Đừng nha, không phải ta đây đã đến rồi sao. Ngồi đi ngồi đi," Mai Trường Quân gọi mọi người ngồi xuống, sau đó đi đến trước quầy, một phen ôm lấy nam nhân đeo mặt nạ đang lạnh lùng nhìn ba người Tô Thanh Y, dịu dàng nói: "Bảo bối à, đây đều là bằng hữu của ta, cho ta thể diện đi, chuẩn bị rượu nào."

"Cút." Nam nhân sợ tới mức tay run lên, làm đao khắc trong tay hắn vạch ra một đường cắt trên quan tài nhỏ. Mai Trường Quân nũng nịu kéo tay áo hắn: "Ai nha ~ tiểu Quan Tài ~ cầu xin ngươi mà..."

"Buông tay." Nam nhân lạnh giọng nói, tựa như sẽ ra tay bất cứ lúc nào, Mai Trường Quân nháy mắt: "Quan Tài ca ca ~"

"Buông tay ra, ta đi lấy rượu."

Vừa nghe lời này, Mai Trường Quân lập tức thả tay áo của nam nhân kia ra, xoay người đi đến chỗ bàn vuông nhỏ tiếp đón ba người. Ba người Tô Thanh Y đã sớm ngồi xuống, Mai Trường Quân ngồi vào bên cạnh Tô Thanh Y, cảm thán nói: "Lâm Hải thành này gần như không khác gì một tòa thành chết, đây là chỗ duy nhất có thể uống rượu."

"Chủ quán này là ai? Sao lại có thể mở tiệm ở chỗ này?" Nếu đến lúc này mà vẫn không phát hiện ra Lâm Hải thành có dị thường thì Tô Thanh Y coi như là sống uổng phí rồi. Mai Trường Quân cười nhẹ, ăn đậu tương trên bàn nói: "Đã bao giờ nghe qua một người, sinh ra trong quan tài, từ khi còn là thai nhi đã bắt đầu tu hành, chờ tới khi đi ra khỏi quan tài cũng đã là ba trăm tuổi tu vi Xuất Khiếu kỳ đại năng...?"

"Lận quan tài?" Tô Thanh Y kinh ngạc hỏi, trong truyền thuyết có duy nhất một tu sĩ có thể vượt qua hai giới âm dương không có chướng ngại, tuy hắn không phải là Quỷ tu, nhưng hắn được sinh ra từ trong bụng của người chết, lại nhiễm Quỷ khí ở trong quan tài nhiều năm, cho nên dù ở Nhân giới hay Quỷ giới cũng không làm cho người ta thấy khác thường.

Mai Trường Quân gật đầu, vê một viên đậu tương nói: "Năm đó khi ta quen hắn, hắn mới từ trong quan tài bò ra, cái gì cũng không biết, giống như trẻ con vậy. Khi đó ta mới diệt Quỷ Thi môn, có hơi mệt mỏi, đặt mông ngồi xuống đống đất vàng bên cạnh để hóng mát, sau đó, ta nhìn thấy có bàn tay người từ trong đất đưa ra, dưới ánh trăng, trắng bệch nhợt nhạt, làm ta sợ đến mức lăn ra tới ba trượng, lấy ra cờ Dẫn Hồn, định thu thập hắn."

"Ngay sau đó, hắn bò ra, ta cầm cờ Dẫn Hồn thu hắn hơn hai mươi lần." Mai Trường Quân thở dài, nhấn mạnh nói: "Hơn hai mươi lần đó! Ta mệt tới mức kiệt sức luôn mà hắn vẫn đứng trơ trơ tại chỗ không nhúc nhích. Sau đó ta mới phát hiện, đó là một người..."

"Sau đó... Ngươi nhặt hắn về? Thả ở chỗ này?"

"Không phải," Đôi mắt Mai Trường Quân dõi theo Lận Quan Tài đã bưng chén lên, bày mấy bình lớn trên bàn, rồi lập tức xoay người trở về trước quầy của mình, lại lấy ra một mảnh gỗ nhỏ bắt đầu khắc quan tài. Nàng mở rượu chia cho mọi người, tiếp tục nói: "Hắn tự mình đi ra ngoài xông xáo. Năm năm trước, lúc bạn tốt Nhiễm Diễm ma quân của ta bị giết, ta ở ngay đó, lúc ấy ta trốn trong chỗ tối định khi nàng ấy vừa chết thì lập tức chiêu hồn đưa nàng ấy vào trong cờ Dẫn Hồn, sau đó mang theo nàng ấy tránh đi tạm vài năm trước đã. Ai biết trong nháy mắt khi Nhiễm Diễm chết thì hồn phách của nàng ấy đã không thấy tăm hơi, sau khi nàng ấy chết đệ tử của nàng ấy là Tạ Hàn Đàm đã tự tay thiên đao vạn quả nàng ấy, ta một mực theo dõi muốn xem có phải là hồn phách của nàng ấy bị bí thuật nào đó giấu đi không, kết quả là không tìm được hồn phách của nàng ấy, ta cũng cảm nhận được một cỗ khí tức quỷ dị."

Người tu đạo Âm Dương giống ta vô cùng mẫn cảm với Thiên đạo," Mai Trường Quân nhấp rượu, nghiêm túc nói: "Trong lòng ta vẫn cảm thấy cỗ khí tức kia có quan hệ gì đó với Nhiễm Diễm, nên bắt đầu đuổi theo nó, rồi sau đó một đường đuổi tới Bồng Lai này. Lúc ấy Bồng Lai không phải như thế này mà người đến người đi vô cùng náo nhiệt, không lâu sau đó ta gặp Lận Quan Tài, hắn nói với ta, hắn vẫn ở Bồng Lai, trước đó không lâu đột nhiên hắn cảm thấy khí tức linh mạch của Bồng Lai thay đổi, ta hỏi thời gian chính xác thì đúng là lúc Nhiễm Diễm chết."

Mai Trường Quân vừa uống rượu vừa rót cho mọi người, thấy Tô Thanh Y và Tống Hàn đều bưng chén lên lúc này mới vừa lòng, nói tiếp: "Hai chúng ta ở Bồng Lai quan sát linh mạch nửa năm, sau đó không lâu, không thấy tăm hơi Lận Quan Tài đâu. Ta một thân một mình tìm hắn một thời gian dài, hai năm trước, bí cảnh Bồng Lai mở ra, ta bị cuốn vào bí cảnh, cuối cùng mới gặp được hắn. Hắn ở trong này ngây người đã ba năm, vì không có người nên tự mình làm một cái khánh điếm, chôn thật nhiều rượu.

Sau đó không lâu, đột nhiên nơi này có rất nhiều người tràn vào, ừ, chính là thứ mà các người thấy bên ngoài đấy."

Mai Trường Quân bưng chén lên, chỉ chỉ những "Người" đang hoạt động bên ngoài, hờ hững nói: "Những người này vừa thấy ta thì lập tức nhào lên cắn xé, làm ta sợ tới mức vội vàng che đi nhân khí của mình, lúc này thì mới tốt được. Sau đó lại qua mấy ngày, nơi này có người lục tục tiến vào, tu vi thấp thì lập tức bị những "Người" này ăn, một Tu sĩ bị ăn thì qua ngày hôm sau ở trên đường sẽ xuất hiện một "Người" giống Tu sĩ kia như đúc.

Mà tu vi cao vào đây, cũng chỉ có thể chống đỡ được vài ngày, vận khí tốt gặp được ta và Lận Quan Tài liền miễn cưỡng chen chúc ở trong này. Mấy quan tài này đều để cho bọn họ ngủ đấy, một đêm ba mươi linh thạch trung phẩm. À, quên đấy, mấy người các ngươi có tiền chứ?"

Tần Tử Thực gật đầu, đang muốn lấy túi tiền ra thì Tống Hàn đã nhanh hơn hắn, vứt một nắm linh thạch thượng phẩm lên bàn, trực tiếp nói: "Không cần thối lại, đây là của hai người ta và Tô Thanh Y."

"Ba người!" Tô Thanh Y lập tức sửa lại, Tống Hàn hừ lạnh với Tần Tử Thực, trào phúng: "Quỷ nghèo."

"Không cần," Tần Tử Thực ngẩng đầu nhìn Mai Trường Quân, nghiêm túc nói: "Hai người, ta và Tô Thanh Y ngủ."

"Ba người!" Tống Hàn lập tức đổi sắc mặt, Mai Trường Quân cười tủm tỉm liếc mắt nhìn ba người bọn họ, quay đầu nói với Lận Quan Tài: "Ba bộ quan tài!"

"Ta không điếc." Lận Quan Tài bất mãn trả lời.

"Nào nào, chúng ta lại nói tiếp," Mai Trường Quân uống một hớp rượu, quay đầu tiếp tục nói với ba người: "Người đến càng ngày càng nhiều, sau đó ta phát hiện đều bất thường, bọn họ đều nói hai năm trước bí cảnh Bồng Lai sụp đổ, đệ tử đều bị vây ở bên trong cho nên cố ý đến nghĩ cách cứu viện. Bọn họ đều thi pháp ở bên ngoài sao lại vào bí cảnh được? Hơn nữa càng kỳ lạ là ngay từ đầu tiệm của ta và Lận Quan Tài mở ra là ở Chủ thành Bồng Lai đảo, cũng chính là ở trung tâm của đảo, nhưng mà sau này càng ngày càng có nhiều người từ vùng ngoài thành tiến vào, cửa hàng của chúng ta cũng ở ngay cạnh đó, cuối cùng dời đến Lâm Hải thành, cũng chính là nơi đầu tiên khi tu sĩ đặt chân lên đảo Bồng Lai."

"Cho nên," Tô Thanh Y gõ ngón tay vào bàn, nhấp một ngụm rượu, nghiêm túc nói: "Ý của ngươi là, bí cảnh Bồng Lai bành trướng đã cắn nuốt Bồng Lai đảo chân chính rồi à?"

"Có lẽ là như thế." Mai Trường Quân chống đầu, thờ ơ nói: "Cảnh vật trong bí cảnh không giống lắm với Bồng Lai đảo, bên trong bí cảnh gần như không có ban ngày, thực vật rất dễ dàng héo chết, chỉ có những thực vật huỳnh quang kia là có thể sống sót. Ngươi muốn phân biệt Bồng Lai thật hay là bí cảnh... À không đúng, là Bồng Lai đảo lúc đầu, hay là bí cảnh đã cắn nuốt Bồng Lai đảo kia, đấy cũng là chuyện khá dễ dàng mà."

Nói xong, Mai Trường Quân hơi sốt ruột nói: "Nào nào nào, uống rượu đi! Nhanh uống nào! Không phải ngươi muốn chơi Hoa Quyền à? Hai chúng ta chơi nào..."

Tô Thanh Y nhìn dáng vẻ của Mai Trường Quân, trong lòng hơi khó nhịn, nghĩ đến việc mình vẫn thiếu nàng một trận rượu nên gật đầu, vung tay áo uống rượu. Trước khi uống còn không yên lòng, dặn dò hệ thống: "Nếu ta say mà có nói gì không nên nói..."

"Ta lập tức giật điện cho ngươi tỉnh."

Tô Thanh Y: "..."

Nhưng mà nàng cũng yên tâm hơn nhiều, lập tức bắt đầu khoa chân múa tay với Mai Trường Quân: "Hoa khôi thủ a, sáu hay chín a..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!