Edit: Naughtycat
Câu nói của Tô Thanh Y làm Nhiễm Thù hơi sững sờ, Tô Thanh Y vịn kiếm thở, cười nói: "Nhiễm Thù, bây giờ ngươi là Xuất Khiếu kỳ, ta chỉ là Trúc Cơ kỳ, ngươi không ngại thì cho ta một chút thời gian để ta nói rõ ràng với ngươi."
"Ta từng coi ngươi như muội muội," Tô Thanh Y cười khổ: "Mọi chuyện ta đều nghĩ đến ngươi, luôn sợ người khác khi dễ ngươi. Thế nhưng ngươi báo đáp ta như thế nào?"
"Ta thích Tạ Hàn Đàm, nếu ngươi cũng thích hắn thì có thể nói với ta mà, Nhiễm Diễm ta không phải người cầm lên rồi không bỏ xuống được, ngươi cần gì phải gạt ta như thế, cùng hắn ám độ trần thương[1], sau đó liên thủ giết ta?"
[1] Ám độ trần thương: Làm việc mờ ám với nhau, tư thông.
"Ta cứu Tạ Hàn Đàm, nuôi hắn, có thể nói... Hắn có thành tựu như ngày hôm nay, Nhiễm Diễm ta có ít nhất hơn một nửa sức lực, vậy mà hắn lại thiết kế giết ta."
"Ngươi là sư muội của ta, lớn lên với ta từ nhỏ, lại là người lòng lang dạ sói như thế, ngươi không báo thù cho ta thì thôi, thế mà lại một lòng muốn lấy lòng hắn, bạch đầu giai lão, trong lòng của ngươi có nửa phần cho ta không?!"
"Nếu không coi ta là tỷ muội, ta và ngươi tự nhiên là kẻ thù. Kẻ thù gặp nhau cần gì làm bộ làm tịch như thế, muốn giết cứ giết, còn khóc nói không muốn giết ta cái gì, thật sự làm ta ghê tởm!"
"Hôm nay ta liền hỏi ngươi một câu, năm đó, rốt cuộc vì sao ngươi giết ta? Hiện giờ, vì sao ngươi lại giết ta?!"
"Sư tỷ..." Nhiễm Thù nhắm mắt lộ ra vẻ thống khổ, một lát sau, nàng ta cười khẽ: "Năm đó không phải ta muốn giết sư tỷ, là trên đời này mọi người đều ngóng trông sư tỷ chết. Hiện giờ ta muốn giết sư tỷ, là vì nếu sư tỷ đã chết thì không nên trở về! Thuở nhỏ sư tỷ thiên phú trác tuyệt, ngộ tính có một không hai, một khi chỉ điểm đều làm cho Nhiễm Thù thể hồ quán đỉnh.
Hôm nay... Cũng là như thế."
"Sư tỷ nói rất đúng." Nàng ta mở to mắt, nắm chặt kim tiên: "Nếu sư tỷ đã biết chuyện năm đó thì ta và ngươi chính là kẻ thù, không xứng làm tỷ muội. Nhiễm Diễm, lần này, ta sẽ cho người thần hồn tẫn tán, không thể trở về nữa!"
Nói xong, kim tiên bỗng nhiên quấn sang, con ngươi Tô Thanh Y co lại, thả Kiếm ý trong ngọc bài của Tần Tử Thực ra ngoài! Thân hình Nhiễm Thù khẽ đảo, bị Kiếm ý hung hăng xẹt qua giữa bụng làm cho vội vàng lùi ra ba trượng, cũng chính trong nháy mắt này, Tô Thanh Y lập tức xông ra ngoài. Sau khi Nhiễm Thù tránh thoát đạo Kiếm ý thì đuổi sát theo, một đạo kim tiên lại trực tiếp quật tới, lần này trên kim tiên mang theo mười một lá bùa, trong nháy mắt đánh lên người Tô Thanh Y!
Tô Thanh Y không kịp tránh đi, đại kiếm chống đỡ ở trước mặt được một chút, chặn kim tiên, nhưng trên thân kiếm cũng xuất hiện vết rạn, mười một đạo phù chú lại tiếp tục đập trên người nàng! Trong một chớp mắt, Tô Thanh Y chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều dời khỏi vị trí, xương cốt trên người dường như cũng bị nát ra, nàng không đỡ được nữa, ngã sấp xuống đất, nôn ra từng ngụm máu tươi.
Âm thanh hệ thống đột nhiên vang lên: "Kí chủ, sinh mạng đang bị đe dọa, có tiêu 1000 điểm mở ra hệ thống cấp cứu không?"
"Có có có có!!"
Trong đầu Tô Thanh Y liều mạng trả lời. Cũng chính trong nháy mắt, một đạo hào quang bao phủ Tô Thanh Y, ánh sáng kia đâm vào làm đau mắt Nhiễm Thù, cái gì cũng đều không thấy rõ, chờ tới lúc trời quang mây tạnh, Nhiễm Thù ngẩng đầu lên đã thấy Tô Thanh Y ở trước mặt đã biến mất.
Chờ tới khi Tô Thanh Y mở to mắt, nàng đã xuất hiện ở lân cận Vấn Kiếm nhai, phòng nhỏ của Tần Tử Thực ở vách đá, giống như một tòa đảo hoang, ở nơi đó lẳng lặng chờ nàng.
Máu me nàng be bét khắp người, kiếm cũng bị gãy ở bên người, trong cổ họng đều là máu tươi, trên bụng cũng bị nổ ra một lỗ lớn. Nàng gọi ra lên tiếng, từng bước một bò tới trước cửa phòng Tần Tử Thực, khó khăn, một quyền lại một quyền đập lên cửa phòng.
Tần Tử Thực đang ngồi thiền nghe thấy âm thanh bên ngoài, ngửi thấy mùi máu tươi, thân hình nháy mắt xuất hiện trước cửa, vừa mở cửa ra liền thấy Tô Thanh Y nằm trên mặt đất, cả người toàn máu giống như trong bể máu đi ra. Nàng ngẩng đầu, trên khuôn mặt thuần khiết thường ngày tràn đầy thống khổ, run rẩy cầm góc áo hắn, khó khăn nói: "Tần Tử Thực... Cứu ta..."
Trong chớp mắt, dường như có sấm sét vang dội, Tần Tử Thực run rẩy ngồi xổm xuống, bế Tô Thanh Y lên. Không biết vì sao, cả người hắn đều run rẩy, tu đạo năm mươi hai năm, chưa từng có lúc nào để hắn có thể hoảng hốt, phẫn nộ không chịu nổi như thế.
"Đan Huy," Hắn ngẩng đầu lên, lạnh giọng mở miệng, âm thanh trong nháy mắt bao phủ toàn bộ Đệ Thất phong, đệ tử Đệ Thất phong cũng nghe được âm thanh run nhè nhẹ của Tần Tử Thực: "Đan Huy, cứu người!"
Đan Huy đang luyện dược bị hủy mất một lò đan dược, hắn khí thế hung hắn lao ra cửa, vừa mở cửa ra đã thấy Tần Tử Thực ôm một người đầy máu đứng trước mặt hắn.
Tới nhanh như vậy?!
Đan Huy sợ ngây người, sau đó thấy người trong ngực Tần Tử Thực, lập tức nhíu mày: "Mau vào!", rồi sau đó phân phó đệ tử: "Gọi Đan Nhiễm tới đây cho ta!"
Không chờ hắn nói, Tần Tử Thực lập tức ôm Tô Thanh Y đặt lên trên giường.
Toàn thân nàng toàn vết thương, bị các loại phù chú nổ đến không còn một chỗ nào hoàn hảo cả.
Đan Huy đút cho nàng một viên đan dược trước, cũng không cãi lộn với Tần Tử Thực, nhắm mắt lại, trong tay tỏa ra một đạo bạch quang, che ở giữa bụng Tô Thanh Y. Một lúc sau, Đan Nhiễm lỗ mãng vọt vào, cung kính nói: "Sư phụ..." Còn chưa nói xong đã nhìn thấy người nằm trên giường, Đan Nhiễm lập tức nhảy dựng lên, tức giận nói: "Tiểu sư muội!"
"Câm miệng, lấy Cố Hồn đan đến đây!" Trên đầu Đan Huy toát ra mồ hôi lạnh, vừa nghe lời này, Đan Nhiễm và Tần Tử Thực đều biến sắc.
Không phải lúc sinh tử không được dùng loại trân phẩm như Cố Hồn đan. Tần Tử Thực nắm tay Tô Thanh Y, cảm giác được trong tay dinh dính toàn mồ hôi, trong lòng lại thấy mờ mịt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!