Chương 94: (Vô Đề)

Mây đen chiếm giữ trên đầu, có sấm rền bắt đầu khởi động, tựa như đang tụ lực.

Thanh gươm bén này treo ở đỉnh đầu chàng hơn hai trăm năm, cuối cùng đã lộ ra mũi nhọn.

Mọi người lẳng lặng nhìn thanh niên trước mặt, bộ đồ trắng của thanh niên nhuốm máu, đôi mắt trắng đen phân minh bình ổn thong dong, Côn Hư Tử đỏ mắt, chỉ hỏi: "Trường Tịch, con nghĩ kỹ rồi?"

"Vực Linh gây họa, sinh linh đồ thán," Tạ Trường Tịch nói với giọng bình ổn: "nhân quả Thiên Đạo tuần hoàn, luôn có người phải gánh chịu "quả" của những thứ này."

Không ai nên chết vô ích, cũng không có ai có thể sống tốt với tội nghiệt đầy người.

Nàng bị ép tới đường cùng nên mới thả Vực Linh ra, nhưng bởi vậy hại người vô tội, nên cần phải có người trả lại

Thiên Đạo sẽ giáng nhân quả lên người Hoa Hướng Vãn, dù sao vẫn phải có người đi tiêu trừ phần nghiệp chướng này cho nàng, nàng mới có thể có một thân trong sạch, độ kiếp phi thăng.

Nghe Tạ Trường Tịch nói, Côn Hư Tử đã biết quyết định của chàng.

Ông không nói lên lời, sau một lúc lâu sau, Tô Lạc Minh run rẩy giơ tay lên, khàn giọng mở miệng: "Lui."

Nghe Tô Lạc Minh nói thế, mọi người biết quyết định của Thiên Kiếm Tông.

Lấy một người bảo toàn muôn dân, điều này dường như là quyết định mà bất kỳ một tông môn Chính đạo đều nên làm theo, nhưng quyết định như vậy chưa bao giờ là một chuyện đương nhiên.

Mọi người nhìn Tạ Trường Tịch, một lát sau, đồng loạt lui lại.

Ba vị trưởng bối năm đó giúp Tạ Trường Tịch lập lời nguyền Cửu Thiên Huyền Lôi Kiếp đi lên trước.

Côn Hư Tử, Tô Lạc Minh, Bạch Anh Mai, mỗi người đứng ở một bên, trong ánh mắt Bạch Anh Mai tất cả đều là hơi nước, chỉ hỏi: "Trường tịch, còn cái gì là chúng ta có thể làm không?"

Tạ Trường Tịch không nói lời nào, chàng nhắm mắt lại, nghe tiếng trẻ con khóc ở xa xa, tiếng nữ tử hét chói tai, nam nhân gào thét, lão giả kêu đau.

Sau đó từ xa đến gần, chàng nghe tiếng trẻ mới sinh khóc nỉ non, chàng nhẹ nhàng nở nụ cười, chậm rãi mở mắt.

Chàng nhìn Bạch Anh Mai trước mắt, ôn hòa nói: "Sư thúc, ta có một đứa con gái.

Ngày sau, nếu có một ngày con bé đi Vân Lai..."

Chàng nói, trước mắt hiện ra dáng vẻ Hoa Hướng Vãn thời thiếu niên hai tay chắp sau lưng, một kiếm qua biển, tùy ý liều lĩnh, trong mắt chàng dâng lên hơi nước: "Làm phiền các vị sư thúc, hỗ trợ trông nom."

"Đó là tất nhiên."

Bạch Anh Mai cố nén nước mắt, vội vàng gật đầu: "Các nàng có đi Vân Lai hay không, chúng ta đều sẽ trông nom."

"Vậy là tốt rồi."

Tạ Trường Tịch nói.

Chàng còn muốn gì đó, nhưng suy nghĩ một chút, cuối cùng lại thôi, chỉ nói: "Kết trận đi."

Nghe nói như thế, ba người hít sâu một hơi, sau đó ngồi xếp bằng xuống.

Trong tay ba người kết ấn, bắt đầu chuẩn bị pháp trận.

Nhận thấy được bọn họ làm gì, Vực Linh trong cơ thể Tạ Trường Tịch điên cuồng nóng vội.

"Tạ Trường Tịch, ngươi điên rồi? Quan tâm Thiên Đạo cái gì, quan tâm muôn dân cái gì chứ? Bọn họ có quan trọng hơn Hoa Hướng Vãn không?"

Giọng Vực Linh không phân nam nữ vang lên trong đầu chàng.

Trong khoảng thời gian ngắn, những ác ý nấp trong lòng chen chúc đến: "Bài học Tử Sinh Giới còn chưa đủ à? 200 năm chém giết ở Dị Giới không thoải mái à? Không phải là muốn chết trong thiên lôi này chứ, ngươi chết, con của ngươi, Hoa Hướng Vãn cũng đều không thuộc về ngươi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!