Chương 50: (Vô Đề)

Nghe Hồ Miên nói, nội tâm Hoa Hướng Vãn đột nhiên bình tĩnh lại.

Nàng ngồi ở bên người Hồ Miên, không nhịn được duỗi tay nắm lấy tay Hồ Miên.

Trong khoảnh khắc đó, nàng cảm thấy mình như quay về thời niên thiếu.

Khi đó nàng không phải một mình, phía sau nàng có mẫu thân, sư phụ, sư huynh, sư tỷ, Hợp Hoan Cung chưa bao giờ cần nàng phải đội trời đạp đất.

Đâu giống sau này, nàng một mình chống đỡ Hợp Hoan Cung, đến cả Linh Bắc trước nay vâng vâng dạ dạ, ra trận đến cung kỳ còn không đỡ được cũng phải trở thành Linh Tả sứ.

"Tỷ nói đúng." Hoa Hướng Vãn bình tĩnh nói: "Nếu thật sự có một ngày như vậy, ta sẽ cùng sư tỷ giết hắn ta."

"Sao muội cứ nói mấy lời không may mắn vậy?"

Hồ Miên cười rộ lên: "Vãn Thu, tính tình này của muội thật là thương xuân buồn thu đã quen.

Đừng nghĩ quá nhiều, tính tình Tần Mẫn Sinh ta biết, hắn ta sẽ không làm gì chuyện gì hại ta đâu."

Nói xong, Hồ Miên dường như hơi mỏi mệt.

Nàng ấy vỗ vỗ tay Hoa Hướng Vãn, nhẹ giọng nói: "Ta ngủ một lát."

Hoa Hướng Vãn đồng ý.

Nàng nắm tay Hồ Miên, không nói chuyện nữa.

Hoa Hướng Vãn chăm sóc Hồ Miên.

Đến nửa đêm, Hồ Miên sốt cao, trong miệng lẩm bẩm mơ hồ không rõ.

Thẩm Dật Trần và Tạ Trường Tịch còn đang vội thay mắt cho Tần Mẫn Sinh, nên để một mình Hoa Hướng Vãn chăm sóc nàng ấy.

Nàng cho Hồ Miên dùng linh lực hạ nhiệt độ, lại đút nước cho Hồ Miên.

Trong lúc bận rộn, nàng thấy sắc mặt Hồ Miên trắng bệch, nhỏ giọng kêu đau.

Nàng nắm chặt thuốc Thẩm Dật Trần cho, nhất thời có chút khó chịu.

Hiện nay là nàng chăm sóc Hồ Miên, nhưng trong thế giới thật, Hồ Miên chỉ có một mình.

Năm đó, Hồ Miên một mình móc mắt, sốt cao, một mình kêu đau trong đêm.

Nàng kìm chế xúc đ0ng muốn làm thịt Tần Mẫn Sinh, đỡ vai Hồ Miên để đút thuốc.

Hồ Miên uống thuốc, có chút mơ hồ, cũng không biết là gọi "Vãn Thu" hay gọi "Vãn Vãn".

Hoa Hướng Vãn bị nàng ấy lăn lộn một đêm, bình minh vừa lên nàng ấy mới ổn định.

Hồ Miên chậm rãi mở to mắt, Hoa Hướng Vãn bưng thuốc tới cho nàng ấy.

Không bao lâu, cách vách đột nhiên ầm ĩ, dường như Tần Mẫn Sinh đang gào gì đó.

Hồ Miên hơi khựng lại.

Hoa Hướng Vãn lập tức đè nàng lại, chỉ nói: "Ta đi xem."

Nói xong, nàng đặt chén thuốc ở một bên, xách váy đi sang cách vách thì thấy Tạ Trường Tịch hờ hững đứng ở một bên, lạnh nhạt nhìn Tần Mẫn Sinh kích đ0ng tranh chấp với Thẩm Dật Trần: "Hồ Miên đâu?! Người đâu?!"

"Tỷ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!