Chương 49: (Vô Đề)

Nghe Tạ Trường Tịch nói, Hoa Hướng Vãn ngơ ngẩn.

Tạ Trường Tịch nói xong mấy lời này, thấy nàng không nói lời nào, chàng chậm rãi bình tĩnh lại.

Sợ hãi và khó xử cùng nhau tuôn ra, chàng như phạm phải sai lầm, cúi đầu không dám nhìn Hoa Hướng Vãn.

Hai người im lặng lúc lâu, chàng mới cứng đờ hỏi: "Lạnh không?"

Hoa Hướng Vãn không trả lời.

Tạ Trường Tịch bế ngang nàng lên, bước qua phòng đặt nàng lên giường.

Chàng đắp kín chăn cho nàng, vừa ngẩng đầu đã thấy ánh mắt căng thẳng của nàng.

Trong lòng chàng có chút khó chịu, nửa năm qua, nàng chưa từng cảnh giác với chàng như vậy.

Nhưng chàng cũng biết là mình sai, bèn kìm nén cảm xúc, cụp mi khàn khàn an ủi nàng.

"Đừng sợ, ta không làm gì cả."

Nói xong, chàng nhìn về phía bên cạnh, nắm chặt chăn như đang cố khắc chế bản thân: "Ta biết, ngươi là tỷ tỷ của ta.

Ngươi yên tâm."

Hoa Hướng Vãn: "..."

Chàng nói làm ngắt mạch suy nghĩ của nàng, nhất thời ngũ vị trần tạp.

Thế nhưng nàng cũng không biết mình nên áy náy vì đã rải ra lời nói dối này hay là may mắn vì đã tạo nên nó.

Tạ Trường Tịch thấy vẻ mặt nàng phức tạp, có chút bị thương.

Chàng cúi đầu đắp kín chăn cho nàng, giải định thân chú rồi dựa vào giường suy sụp ngồi dưới đất.

Không biết phải đối mặt với Hoa Hướng Vãn thế nào.

Tuy Hoa Hướng Vãn đã được giải chú, nhưng vẫn nằm yên lặng bất đ0ng ở trên giường.

Nàng nhìn màn giường, cả người không phục hồi tinh thần lại nổi.

Những lời này nàng đã từng chờ chàng ba năm, đến khi nàng nhảy xuống từ Tử Sinh Giới cũng chưa từng được nghe.

Hiện giờ đột nhiên nghe được, nàng lại cảm thấy có chút không chân thật.

Nàng suy nghĩ một lúc lâu, mới quay đầu nhìn về phía bóng dáng Tạ Trường Tịch: "Ngươi thích ta vì cái gì?"

"Ta không biết."

Tạ Trường Tịch vững vàng trả lời: "Nhưng từ ánh mắt đầu tiên, ta đã biết rõ ngươi có ý nghĩa đặc biệt với ta."

Lời này làm Hoa Hướng Vãn có chút tò mò.

Nàng không nhịn được quấn chăn, vươn người về phía trước: "Rốt cuộc ngươi có nhớ chuyện trước kia không?"

"Không nhớ rõ."

Tạ Trường Tịch nói rất chắc chắn.

Hoa Hướng Vãn gật gật đầu, đang muốn nói gì đó thì lại nghe Tạ Trường Tịch nói: "Nhưng ta sẽ nằm mơ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!