Tay chàng không chạm vào nàng nhưng lại vòng qua bên hông nàng.
Hơi thở vây quanh cả người, Hoa Hướng Vãn không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua.
Theo hiểu biết của nàng, Tạ Trường Tịch luôn không thích đụng chạm với người khác.
Nhưng hình như từ khi gặp lại tới nay, chàng cũng không quá chú ý đến việc tiếp xúc thân thể.
Nghĩ đến 200 năm không gặp, con người sẽ luôn thay đổi.
"Đi chứ?"
Tạ Trường Tịch thấy ánh mắt nàng thì giả vờ như không biết.
Hoa Hướng Vãn gật đầu, vỗ Tiểu Bạch một cái: "Tiểu Bạch, đi thôi..."
Vừa dứt lời, Tiểu Bạch đột nhiên vọt ra ngoài.
Nó nhảy quá bất ngờ, Hoa Hướng Vãn bị ngửa cả người ra sau, đụng vào nguc Tạ Trường Tịch.
Tạ Trường Tịch như sợ nàng ngã xuống, giơ tay lên kéo hông nàng lại.
Sau đó chàng hơi cúi người, áp sát vào lưng Hoa Hướng Vãn.
Linh thú tăng tốc đa số đều như vậy.
Nhưng như vậy lại khiến hai người gần như dán sát vào nhau, Hoa Hướng Vãn vô thức cứng người.
Tạ Trường Tịch phát hiện đ0ng tác của nàng, quay đầu sang nhìn, bình ổn hỏi: "Làm sao vậy?"
Nghe hỏi vậy, Hoa Hướng Vãn im lặng quay đầu.
Tạ Trường Tịch cũng không để ý, nàng còn có thể để ý gì chứ?
"Không có gì," Hoa Hướng Vãn ăn ngay nói thật: "chỉ cảm thấy chàng khác với trước kia."
"Con người dù sao cũng phải thay đổi."
"Vậy chàng cảm thấy mình thay đổi tốt hơn hay là xấu đi?"
Hoa Hướng Vãn tò mò, Tạ Trường Tịch không đáp lại.
Hoa Hướng Vãn mất mặt, không nói nhiều nữa.
Tiểu Bạch chạy hết tốc lực một ngày.
Đến nửa đường Hoa Hướng Vãn đã cảm thấy mệt mỏi.
Nàng nghĩ có Tạ Trường Tịch ở đây bèn yên tâm ghé vào lưng hổ trắng mà ngủ.
Đợi đến đêm, Tạ Trường Tịch thấy Hoa Hướng Vãn ghé vào hổ trắng ngủ say.
Chàng suy nghĩ một chút, tìm một tòa thành gần đó, mang Hoa Hướng Vãn đi tìm nhà trọ ngủ lại.
Hoa Hướng Vãn mơ màng cảm giác có người ôm mình lên.
Nàng mở mắt ra, thấy Tạ Trường Tịch đang ôm nàng.
Nàng vẫn chưa tỉnh hẳn nhưng vẫn phát hiện đã không còn ở trong rừng nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!