Nghe nói như thế, Hoa Hướng Vãn cười rộ lên.
Nàng hơi cúi người về phía trước, đến gần trước mặt chàng.
Khuôn mặt hai người kề sát, hơi thở quyện vào nhau.
Hoa Hướng Vãn nhìn đôi mắt dần tối xuống của chàng, trong giọng nói mang theo chút nghiền ngẫm: "Chàng sẽ vì ta giết người không nên giết à?"
Tạ Trường Tịch không nói chuyện.
Chàng nhìn đôi mắt màu hổ phách của nàng, cảm thấy như có một đôi tay trắng trẻo mềm mại kéo cả trái tim chàng vào đó.
Hoa Hướng Vãn thấy chàng không đáp lời thì cười nhẹ, lại rụt người về: "Chàng sẽ không làm."
"Người như chàng ấy mà, khác với ta." Hoa Hướng Vãn lười biếng chống cằm, nhìn Tạ Trường Tịch: "Chàng là trăng sáng trên trời, tuyết trắng trên núi cao, sẽ không vì ai mà giết người không nên giết.
Đương nhiên chàng yên tâm," Hoa Hướng Vãn nói xong, vẫn không yên lòng vội trấn an chàng: "Ta cũng có nguyên tắc, Hợp Hoan Cung của chúng ta ở Tây Cảnh vẫn là danh môn chính phái, sẽ không để chàng phải khó xử.
Chàng cần phải làm là bảo vệ tốt ta, đừng để ta ch3t là được."
Trong khoảnh khắc chữ "ch3t" vang lên, hình ảnh năm đó Hoa Hướng Vãn rơi vào Dị Giới nháy mắt xẹt qua đầu chàng.
Nỗi đau khôn xiết hiện lên, chàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn cô gái linh đ0ng trước mặt.
Chàng nhìn nàng, khẳng định nói: "Nàng sẽ không ch3t."
"Không biết được," Hoa Hướng Vãn xoay chén rượu: "Ma Chủ nói lần thí luyện này không từ thủ đoạn, nói cách khác là ngày sau sẽ không quản Hợp Hoan Cung nữa rồi."
Nói xong, Hoa Hướng Vãn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thờ ơ nói: "Ta đoán hiện tại mấy người Tần Vân Y sẽ không có hành đ0ng gì.
Dù sao thực lực nàng ta mạnh nhất, phía sau lại có Minh Loan Cung làm chỗ dựa.
Nếu có làm gì thì cũng chỉ để một số người của tông môn nhỏ đi ra ngoài tìm kiếm huyết lệnh.
Nàng ta chỉ cần canh giữ ở đàn Tế Thần, ai tìm được huyết lệnh liền cướp luôn là được."
"Ta có thể giúp nàng đoạt về."
"Ta khác với nàng ta," Hoa Hướng Vãn cười quay đầu lại: "Nàng ta quen ngồi mát ăn bát vàng.
Cho nên hôm nay đã Độ Kiếp mà vẫn còn là một phế vật.
Dựa vào phụ thân nàng ta và Minh Loan Cung để trèo lên cao, thoạt nhìn tráng lệ, nhưng phụ thân nàng ta mà ch3t thì sao đây? Người không thể dựa vào người khác, phải dựa vào chính mình.
Huyết lệnh Ma Chủ, ta sẽ nghĩ cách tự mình đi tìm, chưa chắc đã vô ích.
Chỉ cần chàng làm một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Làm ta cũng có một phụ thân!"
Lời này vừa dứt, Tạ Trường Tịch im lặng không nói.
Hoa Hướng Vãn cảm thấy mình hơi làm càn, ho nhẹ một tiếng: "Ta nói đùa có hơi quá phận không?"
"Không có." Tạ Trường Tịch lắc đầu: "Ta chỉ nghe không hiểu."
"Cái này không sao cả."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!