Chương 18: Làm Sao Nàng Và Hắn Lại Không Dính Dáng Gì Đến Nhau Chứ

Vào lúc "Tạ Vô Sương" dùng Nhập Mộng Ấn, Hoa Hướng Vãn cũng đã cảm nhận được.

Dù sao đó cũng là đồ vật của nàng nên ắt hẳn rằng nàng quen thuộc nó hơn nhiều so với mấy vị kiếm tu này.

Vốn dĩ Hoa Hướng Vãn dự định rằng nếu tự Tạ Vô Sương không tìm tới thì nàng cũng sẽ đích thân đi tìm hắn.

Bây giờ hắn đã tới nơi, thật sự là vừa đúng lúc.

Vì thế Hoa Hướng Vãn đã dựng nên khung cảnh lễ hội lồng đèn trong mơ rồi đứng đó đợi hắn giữa chốn người qua kẻ lại.

Đây là mộng cảnh mà nàng cực kỳ yêu thích, nghĩ bụng phần lớn những người tu luyện Vấn Tâm Kiếm từ nhỏ đều mang trong mình một số khao khát tốt đẹp đối với thế giới, khung cảnh náo nhiệt sống động như vậy, hẳn là hắn cũng thích thôi.

Nàng cầm theo chiếc đèn lồng tiến tới, Tạ Trường Tịch cầm thanh Vấn Tâm Kiếm đã được ngụy trang đứng đó, rủ mắt nhìn chiếc đèn trong tay Hoa Hướng Vãn.

Hoa Hướng Vãn mỉm cười: "Cầm lấy đi."

Nghe thấy lời thúc giục này thì Tạ Trường Tịch mới giơ tay do dự đón lấy chiếc đèn lồng.

"Nếu đã tới đây rồi," Hoa Hướng Vãn quay lưng về phía hắn, đi về phía dãy phố dài, "Chi bằng cùng nhau dạo phố đi."

Tạ Trường Tịch không nói gì, Hoa Hướng Vãn dẫn hắn đi trên con phố đông người.

Thật ra thì hắn nên đưa thẳng thanh kiếm cho nàng cầm thử, nhưng có phải như thế thì mộng cảnh này cũng sẽ kết thúc hay không?

Nhưng nhìn bóng lưng của nữ tử kia, hắn nhất thời lại chẳng cách nào mở miệng được, chỉ lẳng lặng cầm chiếc đèn lồng đi theo phía sau nàng.

Mộng cảnh của nàng hết sức sống động, có đủ mọi trò vui như xiếc, ảo thuật, thi đối thơ.

Hoa Hướng Vãn vừa đi vừa nhìn ngắm khắp nơi.

Cuối cùng, hai người đi đến bên bờ một con sông nhỏ.

Nơi đây yên tĩnh vô cùng, đối diện với bờ sông chính là con phố náo nhiệt sống động.

Hoa Hướng Vãn có vẻ mệt mỏi, nàng ngồi tựa vào một bệ đá nhìn phố dài rực rỡ ánh đèn lồng phía đối diện, nhẹ giọng dịu dàng dò hỏi: "Tạ đạo quân đi vào mộng này, chắc là có chuyện gì nhỉ?"

Tạ Trường Tịch không trả lời, hắn chưa muốn trả lời sớm quá.

Hoa Hướng Vãn thấy hắn không nói năng gì thì ngẫm nghĩ: "Chẳng lẽ là tới từ biệt ta?"

Bên kia cũng chẳng đáp lời.

Hoa Hướng Vãn thở dài: "Cũng đúng, chờ sau khi ta thành hôn cùng Thẩm Tu Văn và trở về Tây Cảnh, có lẽ ta và ngươi cũng sẽ không gặp lại.

Trước đó ta có nói sẽ dùng Thanh Tâm Linh giúp ngươi ổn định tâm trí ngươi lại không cần, bây giờ cũng chẳng còn cơ hội nữa rồi."

Nói rồi Hoa Hướng Vãn hơi lo lắng: "Nhưng sư phụ ngươi có biết chuyện ngươi nhập ma không?"

Nghe thấy Hoa Hướng Vãn nhắc tới chính mình, cuối cùng Tạ Trường Tịch cũng ghé mắt nhìn qua, Hoa Hướng Vãn nhìn thấy vẻ mặt của hắn thản nhiên thì gật đầu: "Chắc là cũng không biết, nếu biết cũng sẽ không mặc kệ ngươi…"

"Người quản không được."

Cuối cùng "Tạ Vô Sương" cũng lên tiếng, giọng nói lãnh đạm, Hoa Hướng Vãn cười khẽ: "Còn có chuyện mà Thanh Hoành Thượng Quân không quản được sao?"

Tạ Trường Tịch không trả lời, Hoa Hướng Vãn phát hiện hình như lời này hơi quái quái kỳ kỳ, vừa định xin lỗi thì đã nghe thấy hắn trả lời: "Người cũng là người."

"Tu đến bậc Độ Kiếp Đại Viên Mãn của Vấn Tâm Kiếm," Hoa Hướng Vãn quay đầu nhìn mặt sông, khẽ thở dài, "Hắn nào phải chỉ là một người, mà là Thiên Đạo."

"Không một ai," Tạ Trường Tịch cực kỳ cứng đầu đối với vấn đề này, "Có thể trở thành Thiên Đạo."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!