Hai người được Dao Kim Thu dẫn lên tàu ngồi vào chỗ mấy cái đệm.
Dao Kim Thu đưa cho Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch mỗi người một cái khăn voan rồi dặn dò: "Chờ lát nữa thuyền rời khỏi thành thì hai vị Đạo quân đội khăn voan lên.
Đợi khi Hà Thần đưa hai vị đến cung điện của hắn, xác định được vị trí rồi thì hai vị truyền tin cho bọn ta, phải chắc chắn tìm được tiểu thư nhà ta rồi mới động thủ."
"Yên tâm." Hoa Hướng Vãn trả lời, "Bọn ta sẽ bảo vệ tiểu thư nhà ngươi thật tốt."
Dao Kim Thu nghe vậy thì luôn miệng cảm ơn rồi mới rời đi.
Sau khi Dao Kim Thu rời đi, trên tàu chỉ còn lại Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch, nàng ngồi xếp bằng bàn bạc với Tạ Trường Tịch: "Lát nữa chúng ta mỗi người một ngả, phỏng chừng là Dao Quang sẽ ở chỗ của ta, ngươi giết con vực kia rồi đến tìm ta."
"Được."
Tạ Trường Tịch đáp lời.
Lúc này Hoa Hướng Vãn mới đột nhiên nhận ra, Tạ Vô Sương thế mà không hề hỏi rằng làm sao nàng biết được có hai con vực.
Nhưng sau khi nàng nghĩ lại, cần phải có hai người hiến tế, lại đưa cho bọn họ hai cái khăn voan nên Tạ Vô Sương cũng không cảm thấy có gì kỳ quái khi đoán ra có hai con vực cả.
Nói rồi thuyền đã rời bến ra khỏi thành, bá tánh hai bên đường quỳ rạp xuống hô to "Hà Thần vạn phúc".
Hai người yên lặng lắng nghe tiếng nước chảy lững lờ, ngắm nhìn chiếc thuyền xuôi theo dòng sông chạy dọc thành.
Sau khi ra đến ngoài thành, khắp phía càng trở nên tĩnh lặng hơn.
Hoa Hướng Vãn thầm tính thời gian rồi đội khăn voan lên, sau đó nàng thúc giục Tạ Vô Sương: "Ngươi cũng đội lên đi, Hà Thần sắp tới rồi."
Tạ Vô Sương không nói chẳng rằng, hắn quay đầu nhìn Hoa Hướng Vãn, qua một lúc sau, Hoa Hướng Vãn cảm thấy có một thứ gì đó lành lạnh được đặt vào tay nàng, nàng nghe thấy giọng nói của hắn: "Lát nữa không có ta bên cạnh, kiếm này đưa cho cô để phòng thân."
"Ta không biết dùng kiếm."
Hoa Hướng Vãn nghe vậy thì không khỏi mỉm cười, Tạ Trường Tịch liếc mắt nhìn tay nàng, cổ tay của nàng rất nhỏ, dáng vẻ cầm kiếm thật sự giống hệt như một vị tiểu thư khuê các chưa từng đụng đến kiếm.
Hắn di dời ánh mắt, chỉ nói: "Cầm lấy."
Nói rồi Hoa Hướng Vãn nghe thấy bên cạnh có tiếng ống tay áo cọ vào nhau, ướm chừng chắc là hắn đang tự trùm khăn voan lên đầu.
Sau khi trùm khăn voan lên, chưa qua bao lâu thì thuyền đã dừng lại.
Xung quanh trở nên yên tĩnh dị thường, sau một lúc lâu, họ cảm giác dường như có rất nhiều người đang bước lên trên tàu.
Hoa Hướng Vãn dùng thần thức thăm dò, phát hiện tất cả đều là thân ảnh màu đen, bọn họ trải thảm đỏ, cầm đèn lồng đỏ, lặng lẽ quỳ xuống hai bên.
Sau một hồi lâu, có người bước lên thảm đỏ đến trước mặt nàng.
"Nương tử."
Một giọng nam nhẹ nhàng vang lên, với khoảng cách quá gần này, để tránh cho đối phương phát hiện, Hoa Hướng Vãn đã thu hồi thần thức, chỉ thấy người kia vươn bàn tay nhợt nhạt về phía nàng: "Ta đưa nàng về phủ."
Giọng nói của hắn hơi quen tai, Hoa Hướng Vãn cảm giác tựa như bản thân đã từng nghe qua ở đâu nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.
Nàng cũng không biết là do ảnh hưởng từ bí cảnh hay là do điều gì khác nữa.
Nàng ngoan ngoãn đặt tay vào lòng bàn tay người nọ thì nghe thấy có một giọng nữ vang lên ở bên cạnh: "Phu quân, ta tới đón chàng đây."
Nữ tử kia chính là Đào Yêu trong trí nhớ của nàng.
Giọng nói của nàng ta dịu dàng mang theo vài phần lạnh lẽo thê lương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!