Trước mặt Hoa Phong ngay dưới gốc cây cổ thụ đang đứng ba người. Diêu Mạn Hoa, Trương Hồng và một đệ tử nhìn rất lạ mắt Hoa Phong chưa gặp bao giờ, tu vi người này cũng sàn sàn như hai người kia luyện khí tầng mười hai.
- Tiểu sư đệ sao ra ngoài lại đi một mình vậy? Rất nguy hiểm nha.
Trương Hồng híp mắt hướng Hoa Phong châm chọc.
- Đây là tên tiểu tử các ngươi nói rất lợi hại sao? Ta thấy hình như các ngươi quá yếu kém rồi.
Tên đệ tử lạ mặt kia sau khi quan sát Hoa Phong, âm thầm đánh giá rồi không cho là đúng nói.
- Ài! ta chỉ đi làm nhiệm vụ, không cần các người ra tới tận nơi xa xôi như này tiễn đâu.
Hoa Phong vênh mặt đáp lời.
- Hay cho tên tiểu tử ngươi sắp chết đến nơi còn mạnh miệng.
Diêu Mạn Hoa thần sắc cao ngạo nhìn Hoa Phong như người chết.
- Ai chết còn chưa biết, Diêu sư tỷ nếu giỏi đoán tương lai như vậy, không bằng đổi nghề đi xem bói, ta thấy như vậy tốt hơn.
Hoa Phong cười cười xỉa xói.
- Ngươi! chết đi.
Diêu Mạn Hoa cực kỳ tức giận, vận chuyển chân khí vốn định ra tay liền bị Trương Hồng ngăn lại.
- Ngươi quên mất chúng ta tới đây vì cái gì sao?
Trương Hồng giọng nói âm trầm ra vẻ trách cứ nàng. Diêu Mạn Hoa hậm hực, nhìn Hoa Phong chằm chằm như muốt nuốt sống hắn vậy.
- Ách! ta còn chưa biết mùi vị nữ nhân, xú bà nương đừng nhìn ta như vậy chứ.
Hoa Phong nhếch miệng tiếp tục khiêu khích, hắn biết ba người này đến đây chắc chắn không tốt lành gì.
Diêu Mạn Hoa sắc mặt xanh đỏ hơi thở dồn dập, nàng cực độ áp chế tức giận, nếu khồng vì đại cục có lẽ Hoa Phong bây giờ lành ít dữ nhiều. Nàng không thể ngờ một thiếu niên tuấn tú như Hoa Phong lại có thể thốt ra những lời âm độc như vậy.
- Hừ! tiểu tử bớt xàm ngôn đi, ta biết trên người ngươi có bí mật, mau giao ra, ngươi có cơ hội sống.
Trương Hồng nói với Hoa Phong, trong giọng nói mơ hồ chứa sát khí, một lời không hợp trực tiếp ra tay.
- Bí mật của ta việc gì phải giao cho ngươi. Ngươi nên mang cái suy nghĩ đó về nói với mẹ ngươi đi.
Hoa Phong ngẩn ra, hắn nào có bí mật gì chứ, trên người hắn ngoài mấy viên đan dược của mẫu thân và chiếc nhẫn vô tích sự không biết ai tặng lúc hắn sắp đầu nhập tông môn thì còn lại chỉ có cây kiếm gỗ kia thôi.
Suy nghĩ một hồi hắn mới sực hiểu ra, mấy người này bởi vì hắn quá mức yêu nghiệt cho nên nghi ngờ có bí mật, mà bí mật ở đây chỉ có thể là " vô sỉ" công pháp mà thôi. Bảo hắn đưa công pháp cho họ, thật bắt chó leo thang mà.
- Tốt! vậy ngươi đi chết đi.
Hoa Phong vừa dứt lời Diêu Mạn Hoa lập tức động thủ, là một nữ nhân cao ngạo, nàng không thể chấp nhận được những phát ngôn cực kỳ vô sỉ của Hoa Phong.
Diêu Mạn Hoa sử dụng binh khí là trường tiên (roi). nàng vung tiên thi triển danh kỹ quất về phía Hoa Phong.
- Xú bà nương, đánh thì đánh sợ ngươi sao.
Tình cảnh nguy hiểm Hoa Phong vẫn tiếp tục châm chọc. Ngoài mặt thì như vậy, nhưng bên trong nội ngoại chân khí được điều động toàn bộ. Diêu Mạn Hoa tu vi cực cao không thể hời hợt ứng phó.
- Thiên địa giao thoa, thập vạn biến.
Lách người tránh né công kích tưg trường tiên, Hoa Phong bỏ qua phòng ngự xuất kiếm trực tiếp phản kích. Kiếm thức "thiên địa giao thoa" có cả thảy mười vạn lần biến chiêu, dù chưa luyện đến con số như trên, nhưng hắn thích đọc cho hay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!