Trở lại phòng trời đã tối, hai người kia lại không có ở trong phòng. Hoa Phong nghĩ chắc bọn họ đã ra ngoài tu luyện, do ban ngày bị đám người Dương kỳ chèn ép, thời gian để bọn họ tu luyện chỉ còn lại ban đêm.
Hôm nay tu luyện quá mệt mỏi hắn liền thả một giấc, khi tỉnh dậy đã là sáng ngày hôm sau, nhìn quanh căn phòng nhỏ, nơi trú thân của mình trong vài ngày ngắn ngủi, do tốc độ tu luyện quá nhanh, số thời gian ở ngoài nhiều hơn trong nhà, sự luyến tiếc trong lòng không tồn tại, chỉ có vài phần cảm khái.
-Phải đi rồi!
Thở dài, gom hết mấy vật dụng, đồ dùng hằng ngày, để lại một phong thư và hai cái túi nhỏ, sau khi đeo hết mọi thứ cần đem theo lên vai, Hoa Phong lặng lẽ rời đi.
-Ha ha! thời gian này thật là sảnh khoái, có đám người mới làm việc thay.
- Ta mong rằng tông môn tháng nào cũng mang về một đám như vậy.
-Ngươi nằm mơ sao?
- Hừ! liên quan gì đến ngươi chứ?
Đám người Dương Kỳ đang ngồi dưới một đám cây cô thụ bàn tán ầm ỉ.
Nguyên nhân là do mấy ngày nay có đam tân đệ tử làm việc thay, cho nên bọn chúng thập phần nhàn nhã, thời gian rảnh cũng không chịu tu luyện mà ngồi đây buôn chuyện, với chúng mà nói tu luyện cũng chả ích gì, tiềm lực đã hết chỉ chờ ngày về thế tục mà thôi.
- Dương sư huynh, tên nhóc hôm bữa bị chúng ta đánh, không biết có bò dậy được chưa? haha
Đột nhiên một tên trong đó nhắc tới Hoa Phong.
-Không phải đi xem thì sẽ biết sao?
-Thuận tiện hỏi thăm một chút
Dương Kỳ nhếch miệng nói. Ý của hắn muốn tới chỗ Hoa Phong hỏi thăm xem có phục hay không, nếu phục thì tốt, còn nếy như không phục....
-Cám ơn các vị sư huynh đã dành sự quan tâm cho đệ.
- Nhưng một đám nam nhân với nhau ai đời lại nhớ thương một nam nhân, có gì đó sai sai.
Khi cả bọn Dương Kỳ đang định đi tìm Hoa Phong thì hắn cũng như vậy đang kiếm bọn họ, rất trùng hợp.
-Là ngươi? Làm sao có thể?
Đang nói chuyện chợt nghe giọng điệu mỉa mai châm chọc, tất cả đưa mắt về hướng phát ra giọng nói, vừa hay chúng bắt gặp thấy Hoa Phong đang nhếch miệng, hắn cũng đang đưa cặp mắt khinh thường, nhìn về phía phía này. Đầu tiên bọn chúng rất tức giận, sau đó không loại trừ ai, tất cả đều kinh ngạc đến sắp rớt hàm.
- Ngươi! ngươi bằng cách nào khỏi nhanh như vậy?
Hơi định thần Dương Kỳ chất vấn Hoa Phong, đó cũng là câu hỏi của những người còn lại.
-Một lần nữa cám ơn Dương sư huynh quan tâm, còn việc
ta làm như thế nào thì các huynh không cần phải biết.
Hoa Phong nhẹ nhàng đáp lại, nhìn như rất lễ phép nhưng trong lời nói mang theo cực độ khinh thường.
- Ngươi muốn chết?
Dương Kỳ sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, tức đến sắp thổ huyết, đám người còn lại đều là như vậy khó coi vô cùng. Từ khi nào trong đám đệ tử tạp dịch lại có kẻ xấc xược với bọn họ như vậy, lại còn là người mới, huống hồ gì tên này cũng đã được " dạy dỗ" qua.
- Dương sư huynh, huynh nói vó phải hơi quá rồi không?
- Ta năm nay tuổi chưa đủ trăng tròn, làm như nào lại muốn chết.
Hoa Phong đáp lại lời Dương Kỳ, nhưng lần này hắn không nhìn bọn họ mà ngửa mặt lên trời để nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!