Hoa Phong đang ở cùng một chỗ cùng hai mươi chín thiếu niên khác. Bọn hắn được đưa lên phi thuyền để di chuyển về Thanh Vân tông. Thân thuyền bằng gỗ không rộng lắm, ba mươi người đã cảm thấy chật chội. Tốc độ phi thuyền không quá nhanh, do thuyền di chuyển cũng không cao cho nên mọi cảnh vật phía dưới điều được nhìn thấy rất rõ ràng.
Bay tầm khoảng một canh giờ, Phi thuyền hạ cánh xuống một chân núi. Tất cả mọi người điều bước ra khỏi phi thuyền ngước mắt nhìn m ngọn sơn phong hùng vĩ phía trước. Núi cao xuyên mây, đứng trước nó làm cho người ta có cảm giác như mình là con kiến nhỏ bé.
Ngoài ngọn núi cao nhất này ra còn có năm ngọn sơn phong khác, cũng hùng vĩ không kém nhưng lại thấp hơn ngọn núi kia rất nhiều.
Dưới chân núi có một con đường nhỏ làm bằng bậc thang, trước bậc thang là một tấm bia đá, trên bia đá khắc ba chữ: Thanh Vân sơn.
-Chào mừng các ngươi trở thành tân đệ tử của bản tông.
Khi các thiếu niên còn đang ngơ ngác, thì đột nhiên phía trước xuất hiện một thanh niên, người vừa lên tiếng là hắn.
Hoa Phong âm thầm quan sát tên này. Đầu hói, mắt xếch, miệng hô, căm hàm nhọn. hắn chỉ có thể đưa ra một kết luận.
- Quá xấu! xấu đến mức sỉ nhục người đối diện.
Tên xấu xí kia cũng đảo cặp mắt đánh giá mấy người vừa tới, âm thầm cười trộm.
Được một lúc thì bốn chiếc phi thuyền khác cũng xuất hiện và đáp xuống chân núi, sau đó lặng lẽ rời đi.
Đợi năm chiếc phi thuyền đi xa tên xấu xí mới cất giọng.
-Ta chính là Lôi Chấn, chấp pháp đệ tử của Thanh Vân tông.
- Cũng là người trực tiếp hướng dẫn tân đệ tử tạp dịch các ngươi lần này.
Khẽ đảo cặp mắt gian xảo, Lôi Chấn nói tiếp.
-Từ giờ phút này trở đi các ngươi chính thức thuộc sự quản lý của Thanh Ván tông.
-Tất cả một trăm người, không ngoại lệ điều là đệ tử cấp thấp nhất.
- Cho nên hàng ngày của các ngươi ngoài tu luyện ra còn rất nhiều công việc phải làm.
-Môn quy của tông môn và lịch trình làm việc một lát nữa sẽ phát tới tay cho các ngươi.
-Bây giờ ta dẫn các ngươi đến chỗ ở của mình.
Phổ biến sơ qua đôi chút, Lôi Chấn cũng không nói nhiều, cất bước đi về phía bậc thang, cả đám tân đệ tử không nói một lời lặng lẽ theo sau. Sau một hồi vòng quanh thì cũng đã đến được nơi gọi là chỗ ở trong miệng Lôi Chấn.
-Đây là sườn núi Vân Phong sơn, là ngọn núi dành cho đệ tử tạp dịch.
- Nhắc nhở các ngươi, ngoài nơi ở, làm việc và tu luyện ra không được đi lung tung tránh gặp họa.
Khi đến nơi Lôi chấn quay người giải thích, kèm theo cảnh báo.
- Bây giờ các ngươi đi đến kia nhận đồ đạc, nhận phòng nghỉ ngơi mai bắt đầu làm việc.
Lôi Chấn chỉ tay, các tân đệ tử nhìn theo thì thấy phía bên kia, cách bọn họ không xa lắm có một bãi đất trống, trong bãi đất trống chất một đống túi vải màu nâu, không biết bên trong có gì, chắc là đồ đạc của tông môn phát.
Đám tân đệ tử kéo nhau về phía bãi đất, nơi đó đã có người chờ bọn họ sẵn rồi, chỉ tới rồi nhận đồ và thêm một cái thẻ có ghi số ở hai bên mặt.
-Trên thẻ bài là số phòng của các ngươi, ba người một phòng, ai có chung số phòng thì ở cùng nhau.
-Từ một đến ba lăm là dãy phòng phía nam, tiếp đến từ ba sáu đến bảy mươi dãy phòng đối diện, các số còn lại đi về phía bắc.
-Còn nơi tu luyện các ngươi tự mình đi kiếm, Vân Phong sơn chỗ trống rất nhiều không sợ không có chỗ cho các ngươi.
Lôi Chấn đi theo bên cạnh giải đáp nghi hoặc về cái thẻ bài cho bọn họ. Thuận tiện nhắc luôn vấn đề nơi tu luyện, xong xuôi hắn bỏ đi, về phần đi đâu không ai quan tâm làm gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!