Nơi chờ đợi khảo hạch giai đoạn thứ hai là một bãi đất trống khá lớn, hiện tại có rất đông người ở đây, những người này là những thiếu niên đã vượt qua kiểm tra thiên phú, tư chất giai đoạn một.
Hoa Phong đi tới cũng không gây nên sóng gió gì. Bởi vì đa phần bọn họ đang im lặng tập trung tinh thần cho giai đoạn hai.
Thời gian từng chút trôi qua, người tới chỉ khoảng thêm một ngàn, đến khi kết thúc giai đoạn một trời cũng gần tối.
-Hôm nay đến đây tạm dừng, các ngươi tất cả giải tán, ngày mai tiếp tục khảo hạch.
Khi tất cả các thiếu niên đang tập trung cao độ tinh thần, chợt đại hán cao to lại xuất hiện rồi lên tiếng.
Khi đại hán nói xong cả đám thiếu niên sắc mặt ai nấy đều khó coi vô cùng.
-Tiên sư nhà mày, *** nói sớm làm bố mày đứng mỏi cả chân.
Hoa Phong chửi ầm lên trong bụng, hận không thể mang tên kia đi đánh một trận. Hắn không biết giờ này tất cả mọi người ở đây cũnh có ý nghĩ như vậy.
Sáng sớm ngày khảo hạch thứ hai cũng không có gì khác biệt, có khác chỉ là nhân số còn lại một phần ba.
Khi tất cả đã đến đông đủ đại hán lại xuất hiện, vừa nhìn thấy bộ mặt đáng hận kia ai cũng sôi máu.
Hắn liếc nhìn các thiếu niên một cái đắc ý rồi nhếch miệng nói.
-Giai đoạn thứ hai là khảo hạch nghị lực.
-Nghị lực là gì? Nghị lực là sức chịu đựng, lòng can đảm thấy khó không lui. Là yếu tố cơ bản nhưng cần thiết nhất để trở thành võ giả chân chính.
-Con đường võ giả phải đi nếu như nghị lực không đủ sẽ vĩnh viễn không thể tiến lên.
-Chỉ cần có đủ nghị lực thì mọi khó khăn sẽ trở nên dễ dàng.
- Bây giờ các ngươi theo ta.
Không đợi đám thiếu niên kịp cảm ngộ những gì mình vừa nói, hắn liền quay người đi về phía trước. Các thiếu niên thấy vậy vội vàng theo sau.
Đi một đoạn đường khá xa khoảng chừng mười dặm đại hán chợt dừng lại, hắn nói.
-Đến rồi! các ngươi nghe ta sơ bộ qua quy tắc khảo hạch lần này.
Đám thiếu niên cũng dừng lại, đi một đoạn đường khá xa khiến tất cả thở không ra hơi, có nhiều người không chịu nỗi ngồi bệt xuống đất.
Hoa Phong cũng thở dốc nhưng hắn vẫn còn dư lực quan sát xung quanh.
Phía trước là một ngọn núi khá cao, khoảng bảy tám chục trượng, vách núi dựng đứng đỉnh núi xuyên mây, xung quanh dãy núi san sát, lấy ngọn núi kia làm trung tâm kéo sang hai bên tạo thành hình vòng cung, bịt kín mọi lối đi.
-Không phải trèo núi chứ. Hoa Phong suy đoán, hắn không cần đoán nữa, vì vị đại hán kia đã lên tiếng giải thích giùm hắn.
-Kiểm tra của giai đoạn hai sẽ là vượt núi.
-Quy tắc của vượt núi chính là các ngươi phải leo từ chân núi đến đỉnh núi, sau đó tiếp tục leo đỉnh núi xuống chân núi.
-Ngọn núi thứ hai cũng làm y như vậy.
Đại hán hơi dừng lại cười nham hiểm, y như cái cách hắn làm khi phổ biến quy tắc khảo hạch hôm qua.
-Cái gì! leo núi, hơn nữa còn leo mấy ngọn núi.
Đám thiếu niên hít một hơi khí lạnh. Hoa Phong thì líu lưỡi, không những leo một ngọn mà nhiều ngọn.
-Giết người a! hắn nghĩ thầm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!