Chương 17: Trở về. Không làm hoa trong kính

-Tên ăn mày kia, ngươi còn nói nhăng nói cuội, đừng trách ta xuống tay độc ác.

Ngoài cổng Hoa Phủ hai thị vệ đang đuổi một tên ăn mày. Nguyên bản tên ăn mày này tự xưng là Hoa Phong thiếu gia của Hoa Phủ. Hai tên thị vệ nhìn đi nhìn lại cũng không phát hiện điểm nào của tên ăn mày này giống với Hoa Phong mất tích.

Nói mỏi miệng mà họ vẫn không tin tên ăn mày định rời đi tìm cách khác, khi quay mặt định bỏ đi thì bất ngờ hắn nhìn thấy một cô gái rất xinh đẹp.

-Mộ Tuyết!

Tên ăn mày gọi cô gái.

Cô gái xinh đẹp chính là Hà Mộ Tuyết, nàng vừa mới ra ngoài mua chút đồ trở về, nghe có người gọi nàng chỉ liếc mắt chứ không thèm nhìn, bọn công tử nhà giàu và nhiều thanh niên tài tuấn, thấy nàng thì luôn trêu ghẹo, riết đã thành thói quen với nàng, chỉ là lần này nàng cảm thấy kỳ quái, một tên khất cái cũng dám chọc mình.

-Mộ Tuyết! là ta, không nhận ra ta sao.

Tên ăn mày nhìn nàng cười bí hiểm.

Hà Mộ Tuyế khó chịu quay lại định đánh tên kia một trận, vừa hay nhìn thấy nụ cười của hắn.

-Sao nhìn tên này quen vậy chứ.

Nàng nhất thời suy nghĩ.

-Bịch!

Đột nhiên nhớ ra điều gì, nội tâm nàng vô cùng chấn động, đánh rơi cả bọc đồ.

-Thiếu... thiếu... gia!

Hà mộ tuyết run run kích động, nói cũng không được suôn sẽ. Tên ăn mày này không phải Hoa Phong mới trở về từ Kỳ Liên sơn thì còn ai.

-Ài! rốt cuộc nàng vẫn nhớ ta.

Hoa Phong nham hiểm nói, vừa nói hắn vừa quan sát nàng.

-Đẹp quá! hắn nghĩ thầm.

Thấy thiếu gia đã về Hà Mộ Tuyết đầu tiên là kích động, sau thấy hắn nhìn mình bằng ánh mắt không tốt, mặt đẹp đỏ bừng.

- Thiếu gia ngài vào trong trước, ta đi bẩm báo phu nhân và gia chủ.

Nói xong nàng quay người bỏ chạy, quên luôn lượm lại bọc đồ.

-Ách!

Hoa Phong cười khổ, tiến lại lượm bọc đồ hắn đi thẳng vào Hoa phủ, nãy giờ nghe hai người nói chuyện, nên hai tên thị vệ không dám ngăn hắn nữa.

-Phong nhi!

Vừa nghe Hà Mộ Tuyết báo nhi tử đã về, Dương Tuệ Lan mừng rỡ vô cùng, vốn nàng cũng chẳng còn tâm tư mà nghĩ con mình sẽ trở lại, bởi vì hắn biến mất quá lâu, dù không từ bỏ tìm kiếm nhưng không ôm quá nhiều hi vọng.

- Mẫu thân!

Hoa Phong vừa nhìn thấy Dương Tuệ Lan cũng kích động không thôi. Dù không phải chính thức sinh ra hắn, nhưng lại là mẹ của thân thể này, đặc biệt còn rất quan tâm hắn, cho nên hắn đã xem Dương Tuệ Lan là mẹ của mình.

Hai mẹ con ôm chầm lấy nhau, dù Hoa Phong ăn mặc rách rưới, nhưng với người mẹ thì chẳng xem ra gì.

-Lâu nay con sống tốt không?

-Là ai bắt con đi, nói cho mẫu thân nghe được không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!