"Nghe thấy tiếng chó sủa, ai mà không chỉ cho người ra xua đi thôi chứ?"
Phần lớn mấy em gái thời nay đều rất cá tính, chủ động tỏ tình không gì là không có, mà hai người các nàng đều đã định ra danh phận cả rồi, dù cho có nói bạo hơn một chút, cũng không trái lẽ thường.
Bách Nhiễm nhìn Tương Thành đang cố làm ra dáng vẻ lạnh nhạt, nhưng trong mắt lại lộ vẻ chờ mong, mặt cũng dần dần đỏ lên, nhất thời không biết nên ứng đối thế nào, chỉ còn ngập tràn sự chột dạ.
Tương Thành đợi một chút, cũng chưa thấy Bách Nhiễm đáp lại, không khỏi có chút thất vọng, đôi mắt ẩn chút vẻ u tối, nhưng chỉ một lát đã phục hồi vẻ điềm nhiên mà an hòa đối diện với ánh mắt của Bách Nhiễm: "Nghe nói lão quân hầu vội vàng muốn quay về Lang Gia nhỉ? Khi nào chọn được ngày thì nói với ta một tiếng, để ta chuẩn bị lễ vật trình kính cho tốt."
Một vị cựu thần đã trí sĩ rời kính nhận trình kính của Công chúa? Mà Công chúa lại chẳng phải nam nhi, muốn thể hiện lòng ái tài ra ngoài. Hiển nhiên là vì nàng. Điện hạ chủ động suy nghĩ cho nàng như vậy, sự chột dạ của Bách Nhiễm chuyển thành áy náy, có chút không dám nhìn vào ánh mắt trong trẻo của Tương Thành, vội vàng gật đầu: "Đã chọn vào mồng ba, A ông muốn đi gấp, nếu không phải ta dốc sức khuyên can, sợ là sẽ khởi hành trước đó vài ngày rồi."
Đôi mày xinh đẹp của Tương Thành hơi chau lại, lo lắng nói: "Băng trên đường vẫn còn chưa tan cơ mà."
"A ông muốn về quê trước ngày hai tháng hai, để tránh chư thân ở quê sa vào chuyện tiếp đãi mà làm trễ mùa vụ." Tiếng nói của Bách Nhiễm lại nhỏ thêm một chút, Công chúa càng chân thành nàng lại càng không yên, liếc mắt nhìn Công chúa một cái, trong đêm đen yên tĩnh bóng dáng Điện hạ mềm mại thanh thoát, mặt mày nhu hòa, đến ý cười cũng tinh thuần vô hại như vậy.
Một người tốt như thế, lại giống như A nương nàng bị heo ủn mất rồi. Bách Nhiễm thở dài trong lòng, không lưu ý, lại không biết đối đáp lại thế nào.
Dù cho Bách Nhiễm có làm ra được bài thơ tuyệt diệu hay không, thì tất nhiên miếng ngọc Tương Thành đưa ra làm phần thưởng cũng sẽ quy về cho nàng. Đó là khối ngọc chưa được chạm khắc, chất ngọc oánh nhuận, có thể nhìn ra được là rất trân quý, có lẽ vốn Tương Thành muốn tặng cho nàng, lại thấy quá mức lộ liễu, nên mượn cơ hội này mà tặng nàng, nha hoàn mỉm cười nói với Bách Nhiễm: "Công chúa lệnh người giữ lại vẻ nguyên sơ của miếng ngọc này, vừa lúc tặng cho quân."
Từ này dùng rất tuyệt diệu, là Công chúa có được miếng ngọc tốt vừa đúng lúc có thể tặng cho Bách Nhiễm, đúng lúc yến hội lần này, Công chúa vừa hay nghĩ đến miếng ngọc này, lấy ra tặng cho người chiến thắng, chính là nhân giả thấy nhân, kẻ trí thấy trí.
Bách Nhiễm cười cảm tạ, cất kỹ miếng ngọc vào người.
Sau khi hồi phủ, không biết thế nào mà lúc nào cũng nhớ đến dáng vẻ của Tương Thành khi ấy, rõ ràng là vô cùng thất lạc, nhưng lại vẫn chủ động mở lời giải vây cho nàng. Trước đó khi ở tiền điện, nàng cho rằng tương tác giữa các nàng là làm để cho người ngoài nhìn vào, dù sao, đây cũng là một cuộc hôn nhân chính trị, song phương đã lên cùng một con thuyền, trước mắt là cùng chung lợi ích, tất nhiên là phải tỏ ra càng thân mật càng tốt.
Cũng không ngờ, Công chúa lại là nghiêm túc... Bách Nhiễm trầm ngâm một lúc, hoặc có lẽ, câu nói kia của Tương Thành, cũng không phải lời thổ lộ, mà chỉ là câu nói đùa?
Bách Nhiễm hơi có chút buồn rầu sờ sờ cằm, nếu Tương Thành Công chúa cũng như Triệu Tướng quân là địch thủ đứng ở hai mặt đối lập, chỉ cần liều mình ngươi sống ta chết, không cần cố kị đến gì khác thì tốt rồi, nàng tuyệt đối sẽ không mềm lòng, lại lẽ như nàng là vì tư lợi, không màng đến người kia, hay tử đệ hoàng thất giương nanh múa vuốt cũng được, cứ lạnh nhạt xa lánh là được, cần gì phải rối rắm nhiều như thế này?
Phàm là chuyện liên quan đến tình cảm, thì một nửa là không thể tính toán được, như thế là không thể được.
Đến hôm mồng ba, Bách Tán khởi hành, đồng hành còn có Mẫn Tĩnh Viễn, Tương Thành không đến, nhưng cho hoạn quan trong cung nàng là Khương Hải mang lễ vật trình kính đến, cấp bậc lễ nghĩa cực kỳ cao.
Tất nhiên là Bách Nhiễm cảm niệm (cảm động và nhớ nhung).
Bách Tán đi rồi, các Phiên Vương, Thứ sử vào triều vẫn còn ở lại, qua mùng mười thứ sử sẽ về lại nơi nhậm chức, Phiên Vương thì muốn lưu lại lâu một chút, ít nhất là hết tháng Giêng mới đi.
Bởi thế sinh thần của thứ tử dòng chính, Giang Đô Vương, được làm trong kinh, thừa dịp này Giang Đô Vương đưa thiệp mời các quan lớn trong kinh đến dự, để bồi đắp cảm tình.
Tất nhiên Tể Tướng cũng nằm trong hàng ngũ này. Bách Nhiễm cũng sẽ không thể vô duyên vô cớ mà làm mất thể diện Phiên Vương người ta, nhận được thiệp mời, đến ngày, mang theo thọ lễ đến dự.
Tể Tướng xuất hành, có hộ vệ bên cạnh, Bách Nhiễm đề phòng Triệu Vương, sợ bị ám sát trên đường, mỗi lần xuất hành luôn luôn mang theo hộ vệ gia nhân đầy đủ. Bách Nhiễm ngồi trên lưng ngựa, đi qua Ô Y Hạng, khi đến gần phường Hạo Đức nơi dinh thự của các Phiên Vương cư ngụ, con đường phía trước lại bị hai chiếc xe ngựa đậu mất.
Hai chiếc xe ngựa dừng trên đường, một chiếc là của Tương Thành Công chúa, một chiếc còn lại là của đích Trưởng nữ của Triệu Vương, Hưng An Quận chúa, hai tòa giá của hai người đều có định chế, trang sức trên xa giá của Trưởng Công chúa là bằng vàng, trên đầu và yên ngựa được khảm vàng, trang sức trên xa giá của Quận chúa là bằng bạc, rất dễ nhận biết.
Theo lý, tất nhiên quận chúa phải nhường Công chúa đi trước. Nhưng Hưng An Quận chúa lại không chịu, nàng ta được sinh ra sau khi Triệu Vương đã về đất phong, trời cao Hoàng đế xa, làm nhiều điều trái phép, mà Triệu Vương có thấy cũng không thèm để ý, trong mắt vị Quận chúa này, cái gì mà Thái hậu Hoàng đế Trưởng Công chúa cũng chỉ giống như nhìn người chết, tất nhiên là sẽ không để Tương Thành vào mắt.
Bên cạnh xa giá của Hưng An quận chúa còn có đệ đệ Tư Mã Liên của nàng ta đi cùng. Tư Mã Liên cũng giống như tỷ tỷ hắn không xem ai ra gì, thấy xa giá bên mình bị cản, lại nhìn kiểu dáng trên xe đối phương, bĩu môi nói trước: "Phía trước là người phương nào? Còn không mau nhường đường!"
Tất nhiên Tương Thành sẽ không tự hạ thấp thân phận mà đi ra gây rối vô cớ như bọn họ, cũng tuyệt không có khả năng nhường đường cho chúng. Tỳ nữ đi theo Dao Dao nhìn thấy xa giá phía xa liền nói tình hình cho nàng, Tương Thành an tọa trong xe, để hạ nhân ra mặt.
"Tương Thành Trưởng Công chúa nơi này, không có việc gì thì tránh ra!"
Tư Mã Liên "A" một tiếng, kéo dài giọng: "Thì ra là đường muội, ca ca đi dự tiệc, muội muội nhường đường một chút đi." Hưng An Quận chúa cũng đi ra, cười nói: "Đúng thế đấy, đến muộn thì không khỏi bất kính với Giang Đô Vương thúc."
Bọn họ nói đến hăng say, từ đầu đến cuối Tương Thành Trưởng Công chúa đều không lộ diện, cũng không có nửa điểm muốn nhường đường, chỉ để hạ nhân ra ngoài xử lý. Hạ nhân này tên Đường Hải, là tân tuyển để làm Trường sử cho phủ Công chúa, lúc này thấy dân chúng đứng xem chung quanh ngày càng nhiều, ngoài miệng giảng đạo lý, nhưng chưa từng có ý muốn để Trưởng Công chúa nhường Quận chúa, lời nói ra đều là đi về hướng phủ Giang Đô Vương, các ngươi tránh ra một chút, sẽ tiện hơn việc chúng ta gióng trống khua chiêng lui về phía sau, luận tình nói lý lẽ, các ngươi cũng nên mau tránh ra, đừng để Điện hạ đợi lâu!
Đường Hải cũng là một người thông thấu, vừa nhìn đã hiểu tâm tư Điện hạ thế nào rồi, còn có câu "Không hề có đạo lý Trưởng Công chúa nhường Quận chúa, đến lệnh tôn Triệu Vương cũng sẽ không nói ra câu này đâu", Đường Hải càng nói lớn tiếng hơn, mọi người đứng quanh xe đều nghe được rõ ràng, Tương Thành ngồi trong xe mà cong cong khóe môi, không phải Triệu Vương cảm thấy bản thân là kẻ tài ba, lẽ ra phải soán ngôi sao?
Để dân chúng nhìn xem, đến con cái cũng không quản giáo được thì Triệu Vương có được bao nhiêu tài cán.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!