Chương 30: (Vô Đề)

"Chặt đầu hắn xuống."

Lâm Truy Hầu còn đang dự tính thượng tấu với hoàng đế, tốt xấu gì cũng nên dời tâm điểm lên chiến sự, hậu nhân duy nhất của nhà bọn họ còn đang ở cái nơi chim không thèm bay qua kia kìa. Vừa viết xong sớ dự tính dâng lên, đã bị Hoàng đế tuyên đến, muốn lão chọn người thay Hoàng đế thưởng cho tướng sĩ biên quan ở huyện Tương Vũ.

Cái này thì tốt, cũng không cần phải dâng tấu chương, tuyển chọn tốt một sứ thần, nhanh chóng chuẩn bị mang lương thảo đi là được. Cũng không biết bên kia A Nhiễm như thế nào rồi...

Gần đây Triệu Tướng quân cũng bị phiền chết, một mặt thì bị đại quân Hung Nô ngoài thành kêu gào sứt đầu mẻ trán, một mặt còn phải ứng phó Giám quân đại nhân không ngừng dò hỏi cơ mật. Tiểu tử này không phải là Giám quân Hoàng đế phái đến sao, sao không quan tâm đến chuyện đánh giặc, ngược lại lại quan tâm đến bối cảnh lý lịch của chư vị tướng sĩ. Nàng không phải lén lút đi móc nối với người, mà giơ đuốc cầm gậy ôm bình rượu đến quân trướng người ta uống rượu, chưa từng thấy kế sách thu mua nhân tâm nào một cách trắng trợn như vậy!

Chết tiệt, thêm một tháng nữa thôi, tướng lĩnh dưới trướng hắn đều phải xưng huynh gọi đệ với Bách Nhiễm rồi!

Hắn ở phía trước liều chết đánh giặc, để lại phía sau chỗ trống bị người xúi giục, đúng là một tiểu hậu sinh âm hiểm không phải người tốt! Triệu tướng quân sầu lo đến mức tóc muốn rụng hết từng mảng lớn, ngoài thành trống trận lại nổi lên, Hung Nô lại đến nữa rồi.

Đánh đuổi Hung Nô trở về, thì thấy Bách Nhiễm đang đợi bên ngoài quân trướng.

"Tướng quân uy vũ, ta cảm thấy kính nể sâu sắc." Bách Nhiễm cười hì hì khoa trương mà nói.

Hiện tại người Triệu Tướng quân không muốn gặp nhất chính là nàng, Mẫn tiên sinh phẩm tính cao thượng như thế, sao lại dạy dỗ ra một đệ tử âm hiểm giả dối như vậy chứ! Hắn đứng lại, khôi giáp trên người còn đậm mùi tanh của máu sau trận chiến, tùy tiện vứt bội kiếm cho tôi tớ, sai đó nói: "Nguyên Nhược đến khi nào?"

"Vừa đến." Bách Nhiễm tay cầm quạt lông ngỗng, cười đến phong quang tễ nguyệt, Triệu Tướng quân bị vẻ ngoài phong lưu quang minh thiên chân che mờ mắt hết mấy tháng, ấn đường giựt giựt, đưa tay ra dấu mời, nói: "Bên ngoài gió lớn, Nguyên Nhược theo ta vào trong rồi nói."

Giám quân đại nhân quá mức xảo quyệt, không một chút lưu ý có thể sẽ bị cuốn vào lời nói của nàng, Triệu Tướng quân vừa để hạ nhân cởi áo, vừa tập trung tinh thần cao độ, để đỡ phải bị nàng cuốn đi.

Chẳng qua là, lần này, Bách Nhiễm không nói vòng vo với hắn: "Triều đình có thư đến, bệ hạ sai người khao thưởng quân ta, ít ngày nữa sứ thần sẽ chuyển xuống."

Triệu Tướng quân đã không trông cậy vào việc Hoàng đế đưa đến người nào có lợi cho hắn, hiện tại hắn chỉ muốn nhanh chóng tiễn bước người đi về, nhất là cái vị Giám quân đang nhẹ nhàng phẩy quạt, cười đến hết mực hiền từ trước mặt hắn đây, nhanh nhanh về đi, nếu lại không đi, chuyện xấu Triệu Vương giao cho hắn sẽ không thể hoàn thành mất.

Triệu Tướng quân đã không làm thì thôi, khi đã làm thì sẽ làm đến cùng, dứt khoát đưa kẻ trướng mắt lên chiến trường, mượn tay Hung Nô để trừ khử, nhưng những người này đều là thay mặt quan lớn, nếu thực sự xảy ra chuyện, trưởng bối trong nhà nàng sẽ không bỏ qua cho hắn, để tránh phiền phức, chỉ đành phải ứng phó.

"Đến lúc đó còn nhờ Nguyên Nhược tiếp đãi sứ thần." Triệu Tướng quân cởi giáp sắt xuống, lộ ra trung y bị dính máu, chà xát tay vào chậu nước để tẩy vết máu, rất nhanh nước trong chậu đã biến thành máu loãng.

Bách Nhiễm liếc nhìn chậu đồng một cái, vẫn là ý cười thoải mái như trước, đong đưa phiến quạt trước ngực: "Không dám không dám, Tướng quân ở phía trước đánh giặc, tất nhiên Nguyên Nhược sẽ không để Tướng quân phải lo trước lo sau."

Lời của ngươi chẳng phải đã ngược rồi sao? Triệu Tướng quân suy tính chờ sứ thần hồi kinh xong sẽ bắt đầu khống chế Bách Nhiễm, đỡ phải bị nàng phát giác ra điều gì, thế thì sẽ phiền toái mất. Hắn lau khô tay, khoác ngoại bào lên, cười hiền từ: "Vậy thì làm phiền ngươi rồi."

Bách Nhiễm vẫy vẫy quạt: "Không đáng là gì, ta và Tướng quân xem như là đồng chí, còn phân chia rạch ròi với nhau làm gì? Haiz, cũng là Thiền Vu* Hung Nô mơ mộng, muốn đến công thành, an nguy của bách tính một phương, toàn bộ đều là công lao của Tướng quân..."

(*Vua Hung Nô)

"Là việc trung quân, nào dám xưng công?" Triệu Tướng quân khiêm tốn cười nói, đi qua ngồi xuống ghế, rất có phong phạm của đại tướng. Bách Nhiễm cũng nghiêng mình, ngồi thư thái một chút, Triệu Tướng quân thấy nàng như vậy, phỏng chừng là nàng lại không muốn đi, nhất thời thái dương lại căng đau, nhìn khuôn mặt tuấn tú thành thật này, nhưng ngẫm lại nàng một bụng ý xấu, thì lại cực kỳ không khỏe.

Bách Nhiễm mặc kệ hắn, vòng đông vòng tây nói chuyện một hồi.

Đi ra từ lều trướng của Triệu tướng quân, Bách Nhiễm hít một hơi thật sâu, ném quạt lông ngỗng cho Bằng Lan, xoa mạnh vùng trán, Triệu Tướng quân có thể ở đây nhiều năm, cũng không phải chỉ dựa vào vận may.

Người này thật sự giảo hoạt, đám người Trần Phò mã đều bị phái đi làm nhiệm vụ, bị tách riêng từng người, chỉ có nàng, cũng không bị hắn quản hạt, mới có thể thoải mái ở trong quân doanh, đã mấy tháng trôi qua, dò hỏi không ít chuyện, nàng đã sâu chuỗi manh mối đại khái, lại thăm dò thêm nữa, chỉ sợ Triệu Tướng quân sẽ không thể trơ mắt mà nhìn nữa, vì nghĩ đến mạng nhỏ này, vẫn nên bàn bạc lại kỹ hơn.

Khi sứ thần đến, vừa lúc là trước Chính Đán một ngày, vận chuyển lương thảo thẳng một đường đến đây, còn mang theo vài xe rượu, ban cho các tướng sĩ, Bách Nhiễm nhận lệnh xong, một mình được một vò, tìm mấy chén lớn, cùng vài vị Trung tướng đối ẩm, sau khi Triệu Tướng quân biết được, bắt đầu phòng bị vài vị Trung tướng, lại sợ Bách Nhiễm cố tình làm vậy, để làm bọn hắn ly tâm, nhưng cũng sợ vài vị trung tướng bị mượn sức, để Bách Nhiễm bày bố mê hồn trận.

Bách Nhiễm hàm chứa ý cười, thờ ơ quan sát, chỉ cần Triệu Tướng quân sinh ra một chút nghi ngờ trong lòng, chút lòng ngờ vực này sẽ như tằm gặm nhắm lớn lên từng chút một.

Thiên sứ khao chúng quân, sau khi binh sĩ nhận được áo bông, lại ăn một bữa đầy thịt, ăn tất niên ấm no, nhất thời sĩ khí tăng vọt, Tạ Minh thấy vậy, tâm trạng hồi phục, lập tức đến xin Triệu Tướng quân chủ động xuất chiến, Triệu Tướng quân khoát tay nói: "Không thể, Hung nô hẳn đã có phòng bị, chỉ sợ cũng đang chờ chúng ta."

Tạ Minh nhíu mày. Trần Thích cũng nói: "Thừa lúc sĩ khí tăng cao, vừa lúc giết chúng không còn manh giáp, dù Hung Nô có chuẩn bị, địa thế ngoài thành cũng không thể bị đánh mai phục, thì sợ gì!"

"Quân cơ đại sự, há có thể hành động theo cảm tính!" Triệu Tướng quân bác bỏ không chút do dự.

Đám người Tạ Minh tức đến run người, cơ hội tốt như thế lại bỏ qua vô ích, Trần Phò mã nhìn Bách Nhiễm, Bách Nhiễm nhẹ nhàng xua tay, lại cười đến thanh nhàn, Trần Phò mã cũng nhíu mày lại.

Cho đến khi thịt trong bụng các binh sĩ cũng đã tiêu hóa xong, áo bông mặc cũng đã đủ lâu, sứ thần hồi kinh, Triệu Tướng quân vẫn không chịu xuất binh như cũ, chỉ mặc cho Hung Nô đến cửa gào thét, gào đến sĩ khí bị mài đến không còn bao nhiêu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!