Chương 27: (Vô Đề)

"Ngực Tương Thành bỗng siết chặt lại, tay run lên..."

Thẳng một đường về đến trong cung, tim Tương Thành mới đều nhịp trở lại, nữ nhi chưa hứa hôn, mà lại quan tâm đến một tiểu lang quân thế kia, dù chỉ có một mình Tương Thành nàng âm thầm quan tâm, vẫn chưa thật sự nghĩ sẽ làm gì, cũng ngượng ngùng không chịu được.

Bình phục tâm tình, chỉnh trang y phục, xuống xe ngựa đi đến chỗ Cố Hoàng hậu thỉnh an. Hoàng hậu không thể thiếu mà hỏi một câu hôm nay đi nơi nào. Tương Thành cười trả lời: "Ở chỗ An Dương cô cô, có hứa sẽ mang con thỏ đến cho cô cô, qua hai ngày nữa sẽ cho người mang đến."

Cố Hoàng hậu có chút hiểu biết về các tôn thất quan trọng, nghe vậy thì cười nói: "Nàng thích những thứ có lông rậm." Lại nói "Trần Phò mã không ở kinh thành, con đến phủ Trưởng Công chúa chơi nhiều hơn một chút cũng tốt."

Tương Thành cũng nói: "Tính tình của cô cô và con cũng không có mấy khác biệt, thật sự có thể hợp ý nhau."

Cố Hoàng hậu vui mừng, đang muốn nói tiếp, thì thấy một cung nữ ở cung Chiêu Dương thở hồng hộc chạy đến: "Việc lớn không tốt, Bệ hạ ngất xỉu rồi!"

Cố Hoàng hậu và Tương Thành kinh hãi. Cố Hoàng hậu đứng bật dậy, áp chế sự sợ hãi vội hỏi: "Sao lại như thế? Đang yên lành, sao Bệ hạ lại ngất đi hả?"

"Đã gọi ngự y, nô tỳ tức tốc đến báo tin, nên cũng không rõ ạ." Lời nói mạch lạc rõ ràng.

Tương Thành vừa nghe, cho rằng bây giờ quan trọng nhất là đến cung Chiêu Dương xem thế nào, nếu có chuyện gì... Ở gần đó có thể trông nom tốt hơn, cùng với tình hình trước mắt còn chưa rõ ràng, không thể truyền loạn tin tức... Trong đầu nàng lướt qua vài ý nghĩ, lập tức đứng dậy nói: "Phụ hoàng lâm bệnh nhẹ, quan trọng nhất là ổn định nhân tâm, thỉnh mẫu hậu làm chủ, cung nhân không được đi lại lung tung... Con sẽ đi hầu bệnh..."

Cố Hoàng hậu không hỏi tình hình Hoàng đế thế nào, có nghiêm trọng không, nghe Tương Thành vừa đề tỉnh, cũng lập tức giữ vững tinh thần nói: "Con đi đi, còn lại để ta lo liệu." Chấp chưởng cung đình gần ba mươi năm, Cố Hoàng hậu vẫn có năng lực khống chế cấm cung, trong lòng nàng rất lo lắng, không phải nàng quá lo lắng cho Hoàng đế, mà thật sự thì lúc này, Hoàng đế vẫn khỏe mạnh cường tráng mới là tốt.

Đại đa số mọi người và cố hoàng hậu đều có cùng tâm tư, đều ngóng trông hoàng đế khỏe mạnh. Đối với Đông cung mà nói, Thái tử vẫn chưa thể thượng vị, tốt xấu gì cũng phải đến khi thành hôn mới tốt, còn cần Hoàng đế chiếu khán chỉ dạy hắn làm quân chủ thế nào, với Triệu vương, gần đây hắn vẫn mờ mịt như trong mưa trong sương, ca ca vẫn đối tốt với hắn, mỗi khi bên dưới có thứ tốt cống nạp lên, hắn đều nhớ mà đưa một phần đến cung của Triệu vương, thế nhưng người bên dưới liên tiếp bị thua thiệt, giống như ca ca đang tận lực chèn ép, hắn cần ổn định tâm thần để quan sát cục diện, không thể tự làm loạn trận tuyến, còn nữa, kỳ thực triệu vương vô cùng luyến tiếc Hoàng đế, ca ca vẫn rất khoan dung với hắn.

Cho nên, lúc này không một ai mong ngóng Hoàng đế xảy ra chuyện, đều mong hắn khỏe mạnh cường tráng sống lâu hơn. Chẳng được bao lâu Hoàng đế đã suy nhược, mặc dù đã chăm sóc thỏa đáng, bình thường không biểu hiện ra, nhưng vừa mệt nhọc thì đã hiển lộ căn cơ suy yếu, theo cái lạnh của mùa đông năm trước, thỉnh thoảng nhiễm một trận bệnh, mấy ngày trước đó còn phải vất vả, lại vì Hung Nô gây loạn, bị chuyện biên quan làm nhiễu sự, lại phát hiện mấy đại thần của hắn đều có tính toán của riêng mình, hắn có chút vất vả để kiểm soát, nhiều thêm chuyện cần hao tâm, nên ngất xỉu.

Tương Thành vội chạy đến cung Chiêu Dương, đến cạnh long sàn, thấy dung nhan Hoàng đế tiều tụy, vô cùng đau lòng. Dù cha không đáng tin, nhưng cuối cùng vẫn là cha nàng, hoàng đế đối xử với nàng, không có gì là không tốt. Khẽ gọi một tiếng A Cha, thấy hoàng đế vẫn nhắm nghiền hai mắt, môi mím lại, không chút động tĩnh, trong lòng Tương Thành cồn cào, đầu tiên là hoảng hốt, vẫn là Trường Ân gọi một tiếng, nàng mới phục hồi tinh thần.

Trước mắt tuyệt đối không thể hoảng loạn! Tương Thành siết chặt tay, đi ra ngoài trước, hỏi ngự y kết quả bệnh tình, cha nàng bất quá chỉ nhiễm chút phong hàn, nhưng tại sao đột nhiên lại ngất xỉu. Ngự y vấp váp nói một tràng những thuật ngữ y học, cuối cùng mới nói: "Bệ hạ là mệt nhọc quá độ, hao tổn tâm thần." Lại không nói được những nguyên nhân khác, muốn hắn viết phương thuốc, cũng chỉ nhíu mày vắt óc suy nghĩ.

Loại không có triệu chứng rõ ràng mới là đáng sợ nhất, thứ nhất là không biết có phải ngự y vì sợ liên lụy đến bản thân mà không dám nói rõ ràng ra hay không, lúc này chỉ sợ xảy ra đại sự, thứ hai đúng thật là không chuẩn ra được bệnh, còn khó chữa trị hơn một căn bệnh cụ thể nào đó.

Tương Thành nghĩ một lúc, cho tâm phúc của Hoàng hậu âm thầm đi truyền y chính hôm nay không làm việc đến, lại lưu vị ngự y thoạt nhìn không đáng tin này ở lại cung chiêu dương, nói là ngừa vạn nhất, kỳ thực là đề phòng hắn ra ngoài loạn truyền tin tức.

Làm xong những việc này, Tương Thành túc trực bên giường Hoàng đế, trong lòng bất an, một mặt cầu cho Phụ hoàng vạn an, một mặt lại không ngừng luẩn quẩn nếu như... Mẫu tử ba người các nàng nên ứng đối thế nào đây.

Cho đến khi Cố Hoàng hậu đến đây, cuối cùng Tương Thành như có được chỗ dựa, không cần phải chống đỡ một mình, tốt hơn được một chút, Cố Hoàng hậu vừa nghe lời ngự y nói, cũng không nói gì, cho gọi y chính đến.

Y chính y phục hỗn độn, vội vội vàng vàng chạy đến, bất chấp thất lễ trước tiền điện, cúi người hành lễ qua loa với Cố Hoàng hậu và Tương Thành, rồi vội đến bắt long mạch của hoàng đế.

Cố Hoàng hậu cũng mặc hắn thất lễ, mắt dán chặt vào hắn. Thần sắc y chính phức tạp, thật lâu sau, buông cổ tay hoàng đế ra, bẩm với Cố Hoàng hậu: "Bệ hạ vất vả quá độ, tâm thần bất ổn, lại nhiễm phong hàn, trước mắt thần viết phương thuốc, cho Bệ hạ uống vài thang, quan trọng nhất là phải tịnh dưỡng thật tốt." Tuy rằng lời nói không có mấy khác biệt với vị ngự ý trước đó, nhưng hiển nhiên đáng tin hơn.

Cố Hoàng hậu nói: "Vậy khi nào bệ hạ có thể tỉnh lại?"

"Chậm nhất là sáng mai."

Lúc này cố hoàng hậu và Tương Thành mới thở phào. Y chính lui xuống viết phương thuốc, Tương Thành nói với Cố Hoàng hậu: "Mẫu hậu, nên tuyên Tể tướng và Tông chính rồi." Xem ra ngày mai Hoàng đế không thể thượng triều rồi, vậy là, chuyện Hoàng đế nhiễm bệnh không thể giấu giếm lâu, tất phải nói trước với các đại thần có thể tin tưởng, có lẽ là người đứng đầu bách quan là Tể tướng và người quản lý tôn thất Tông chính vậy.

Trạng thái tâm lý của Tương Thành và Cố Hoàng hậu với việc Hoàng đế nhiễm bệnh tương đối không giống nhau, đầu tiên là Tương Thành lo lắng cho thân thể Hoàng đế, sau đó mới nghĩ đến việc nào nên làm và làm thế nào, cuối cùng là hiện tại trung thần nào có thể dùng, sau khi chờ y chính nói rõ Hoàng đế tạm thời không có việc gì, nàng mới thả lỏng tâm tình hơn nhiều, lại suy nghĩ thêm một bước, lần này sợ bóng sợ gió một hồi, lần tới nếu có việc thì nên làm thế nào bây giờ? Tất yếu phải vạch kế hoạch cho Đông cung.

Sống được an ổn trong những ngày gian nguy.

Mà Cố Hoàng hậu chưa từng lo lắng đến thân thể hoàng đế, bà trực tiếp nhảy đến trường hợp khi Hoàng đế chết đi, nên mượn sức của ai, Tạ Hồi Hạ Vũ thì không cần phải nói, các thế gia tôn thất khác còn có ai có thể dùng. Nghĩ đến xa hơn, cho nên, với việc ứng phó trước mắt, bà trì hoãn một chút.

Nghe Tương Thành nhắc nhở, Cố Hoàng hậu đang suy nghĩ xa xôi được kéo về lại, giữ vững tinh thần nói: "Đúng vậy, chuyện triều chính còn cần các đại thần lo liệu." Ngoại trừ Tể tướng và Tông chính, còn triệu cả Tạ Hồi và Hạ Vũ đến.

Những người này vừa đến, không bao lâu, nhóm người Liên Tiên Long và An Dương Trưởng Công chúa cũng biết được tin tức mà đến, cung Chiêu Dương trở nên lộn xộn, Cố Hoàng hậu còn phải chủ trì để mọi người đến nhìn Hoàng đế, lại nói lại mấy lời của y chính trấn an tâm các đại thần, lại phân phó Lâm Truy Hầu: "Phải điều động Kim Ngô vệ và thủ vệ bốn cổng chính yếu của kinh sư, chớ để những lời truyền ra làm nhiễu loạn nhân tâm."

Đây là việc thuộc bổn phận của Lâm Truy Hầu, lão tất phải làm, thấy Hoàng đế cũng không có chuyện gì, nên xuất cung sắp xếp mọi việc, làm xong lại hồi phủ nghỉ trưa. Những đại thần khác cũng có nhiệm vụ và việc cần làm, cũng đều giải tán.

Cuối cùng trong cung Chiêu Dương còn lại Tương Thành dẫn theo Thái tử ở lại hầu bệnh. Hoàng đế bị bệnh, đến ngày mai tỉnh lại, nếu không có nhi nữ túc trực trước giường bệnh, Hoàng đế sẽ tức giận. Trên mặt hiếu kính thì bất luận là ai, cũng không dám có một chút qua loa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!