"Bách Nhiễm cũng chạy đến nhà tiểu bằng hữu lấy một lọ dưa muối về hiếu kính mẫu thân"
Mọi người vừa đi, Bách Nhiễm lập tức nghiêng người ngồi xiêu vẹo, ngồi nghị sự hồi lâu, nàng ngồi đến tê cả chân, phải nghỉ một chút. Lâm Truy Hầu thấy dáng ngồi không hợp quy củ của nàng nhưng cũng không lấy làm lạ, chỉ hỏi: "Con nghĩ vì sao triệu vương lại nhắm vào chúng ta?"
Bách Nhiễm suy nghĩ rồi nói: "Sợ là tiểu nhân quấy phá". Nếu Triệu Vương là kẻ lỗ mãng ngu si như vậy, cũng không phải làm nhóm người Tạ Hồi sầu đến bạc đầu rồi.
Lâm Truy Hầu xoa trán, vốn lão muốn lấy điều này làm hình mẫu để giảng giải cho nàng đôi chút, kết quả nàng đã tự mình nghĩ ra rồi. Từ khi Bách Nhiễm ngày một lớn, đã lâu rồi Lâm Truy Hầu không còn tìm được cảm giác tồn tại trên người nàng nữa rồi: "Ngôn từ không được quá thâm sâu."
Bách Nhiễm mấp máy môi cười, đáp vâng. Rồi sau đó lại khom người nói: "Tôn nhi muốn ra phủ một chuyến, trước giờ cơm sẽ về". Chưa được thành niên, thì khi ra ngoài phải xin phép, thông báo với trưởng bối.
Lâm Truy Hầu phất tay.
Bách Nhiễm lập tức vui vẻ đi ra ngoài.
Đi vào trong viện, giương giọng cho người chuẩn bị ngựa, nàng muốn ra ngoài.
Tiết trời nắng nóng nhiều ngày nay, khẩu vị của Tạ thị không được tốt, Bách Nhiễm lưu tâm, ngày ấy món dưa muối Trần Tiễn Chi đưa cho nàng giúp cho Tạ thị ăn thêm nhiều miếng cơm hơn, nên hôm nay muốn đi mua chút rau dưa. Dạo này, mỗi nhà đều có món tủ của mình, giấu giếm công thức, người ngoài muốn ăn, chỉ có thể đi xin. Món dưa muối này là món tủ của Trần thị, người nhà khác không làm ra được.
"Đại lang". Gia lệnh tự mình dắt ngựa, muốn đỡ nàng lên. Bách Nhiễm phất phất tay, tự mình bước lên bàn đạp, thoải mái nhảy lên ngựa, sau đó dẫn một đoàn hộ vệ chậm rãi đi tìm tiểu đồng bọn.
Bên này mặc dù bị người vu cáo cũng không hoảng hốt, vừa sắp xếp người vạch trần việc Ngự sử vu cáo, vừa ra tay phản kích, chiếm địa bàn.
Chuyện được sắp xếp vẫn chưa xong mà Bách Nhiễm còn chạy đến nhà tiểu bằng hữu đoạt một vò dưa muối về hiếu kính A nương nàng. Không hoàn mỹ chính là giữa đường bị Hạ thị phát hiện, phải trả giá bằng việc khuôn mặt nhỏ nhắn bị xoa nắn một hồi.
Ở một nơi khác, Triệu Vương quả thực nôn nóng muốn điên, lớn tiếng mắng chửi: "Cuối cùng thì tên Ngự sử này muốn thế nào? Không bẩm báo lên ta mà đã động vào Bách thị, hắn xem ta là gì!" Nếu hắn có hành động cũng sẽ không hướng về cục xương cứng là Bách thị kia, mà vốn tên Ngự sử này chưa thông qua Triệu Vương đã tự mình chủ trương!
Quốc tướng đất Triệu Tô Trọng Minh cũng tương đối đau đầu, kẻ dưới nóng lòng muốn lập công không nghe theo lệnh, vừa xông ra đã mang họa đến, quả thật muốn chủ tử thu dọn thay hắn mà. Hắn phải khuyên giải Triệu Vương trước: "Ưu tiên hàng đầu là phải giảng hòa với Bách thị trước".
"Sao có thể dễ dàng thuyết phục Lâm Truy Hầu được?" Vốn Triệu Vương muốn thăm dò ca ca hắn trước, bây giờ phải thoát khỏi sự phản kích từ Bách thị trước rồi nói sau, "Quan sát động tĩnh ở kinh thành, nhất định phải tìm cơ hội nói rõ với Bách Hầu mới tốt".
Tô Trọng Minh cũng có ý nà, vội phân phó người đi làm.
Không dễ nói chuyện, bọn họ lập tức biết được Lâm Truy Hầu không dễ nói chuyện ra sao. Mở đầu là đá tên Ngự sử kia ra khỏi kinh đến một cái huyện nhỏ làm Huyện thừa, đời này cũng đừng mong lại thăng quan tiến chức nữa, Thống đốc Long Thành bị kéo xuống, có phụ tá lên thay, phụ tá này họ Hạ, xuất thân từ thế gia Hạ thị, Quận trưởng quận Lũng Tây ở Long Thành cũng bị khiển trách, mất hết thể diện.
Tiếp theo Lâm Truy Hầu kéo Chấp Kim Ngô rớt đài, trong sớ dâng lên có viết 'Lương tâm bại hoại, khó đảm đương chức trách', chỉ hai câu này thôi, tương lai Chấp Kim Ngô muốn khởi phục cũng là chuyện khó. Bách Nghĩa Phụ bị triệu hồi kinh sư, phạt 1000 tiền, đóng cửa tự vấn một tháng vừa kết thúc đã được nhậm chức Chấp Kim Ngô, đảm nhiệm tuần sát kinh thành, giám sát, dẹp bạo loạn.
Một loạt hành động diễn ra, lưu loát dứt khoát.
Đã lâu Lâm Truy Hầu chưa tự mình ra trận, lần này được hoạt động gân cốt đến thập phần sảng khoái. Lão đúng là gừng càng già càng cay.
Triệu Vương chịu khổ mà không thể nói. Việc này đều đã xong xuôi, tranh cãi cũng không cần thiết nữa, chỉ có thể sửa chữa sau. Hắn sai người chuẩn bị hai xe lễ vật, cũng phái Tô Trọng Minh tự mình đưa đến kinh sư, có vài lời không thể nói ra miệng, chỉ có thể thể hiện bằng hành động để Lâm Truy Hầu biết. Tô Trọng Minh đi đến kinh thành, vô tình nghe được, việc kéo Chấp Kim Ngô xuống đài là chủ ý của Thế tôn Bách Hầu, không khỏi cảm thấy động lòng, đích trưởng nữ Triệu Vương đã tám tuổi rồi.
Chờ khi quay lại đất Triệu phải bàn bạc với Triệu Vương thật kỹ, tạm thời cứ để đó. Tô Trọng Minh bày vẻ mặt thành khẩn bái phỏng Bách Hầu, mắt như sắp rơi cả lệ: "Điện hạ đã nghe nói, thấy xấu hổ vạn phần, chuyện đó, thực không phải ý chỉ của Điện hạ".
Lâm Truy Hầu rộng lượng mà xua tay: "Há nào là tội lỗi của Điện hạ chứ? Nội chất không làm tròn trách nhiệm, phải nên phạt hắn".
Đây là phạt sao? Đường làm quan của Bách Nghĩa Phụ còn được rộng mở nữa kìa. Tô Trọng Minh miệng đầy chua sót, lại giải thích một phen.
Lâm Truy Hầu thấy thế cũng đã được nên thuận thế xuống nước, dù sao cũng là lấy đá đập chân mình, lão cũng không thiệt gì.
Tô Trọng Minh đến đây, còn vào cung diện Thánh, dâng thư của Triệu Vương lên.
Cố Hoàng hậu đến ngoài cung Chiêu Dương, gặp được Tương Thành đã tan học đi đến đây.
Tương Thành hành lễ trước, sau đó nói: "Nghe nói hôm nay phụ hoàng chưa nhập thiện, con lo lắng nên muốn đến xem sao". Cố Hoàng hậu nghe xong, thở dài một tiếng, xoa lên vầng trán của Tương Thành, lần này có thêm cảm giác bất lực, sau đó dắt tay nàng cùng nhau đến đó.
Nội quan Trường Ân canh giữ trước cửa thấy Hoàng hậu và Công chúa cùng nhau đến đây, thì hai mắt sáng lên, tiến lên đón, không đợi người nọ đặt câu hỏi thì đã nói: "Sau khi bệ hạ duyệt thư của Triệu Vương, vẫn luôn buồn bực bên trong, đến ngọ thiện cũng chưa dùng, bụng rỗng vào phòng đi ngủ -
- Nương nương và Điện hạ đến là tốt rồi".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!