Bốn người hầu đằng sau Kim Tu Minh lập tức xông về phía năm người Chu Hằng, mỗi người đều có vẻ không sợ chết.
Không phải bọn họ không sợ chết, mà là ở trong Phong Vũ Thành căn bản không có ai dám đối chọi với bọn họ, ngay cả võ giả Luyện Thể tầng mười hai thấy được Kim thiếu cũng phải ngoan như chó con, huống chi là mấy tên Luyện Thể tầng chín.
Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!
Dư Chấn Diệp tung bốn cước, đá văng từng tên người hầu, sau đó phủi chân, nói:
- Muốn cho chúng ta đi ngang ra ngoài, ngay cả Kim Đằng Dật đến đây cũng không dám nói như vậy!
Kim Tu Minh ngẩn ra, Kim Đằng Dật chính là phụ thân của hắn, Cốc chủ Bạch Ngọc Cốc, cường giả tuyệt thế Tụ Linh tam trọng thiên!
Dám gọi thẳng tên phụ thân, lại còn nói lời vô lễ!
- Bằng những lời này của ngươi, hôm nay năm nn các ngươi khó thoát kết cục bầm thây vạn đoạn!
Kim Tu Minh sắc mặt âm trầm quát.
- Chu Hằng, nếu ngươi có thù riêng với tên này, vậy giao kẻ này cho ngươi đi!
Chư Chí Hòa vỗ vai Chu Hằng, bộ dáng rất là khiêm nhường.
Nếu đổi lại là người khác, nói như thế không chừng là cố ý dẫn tai họa lên người Chu Hằng, tuy nhiên bốn người Chư Chí Hòa tuyệt đối có lai lịch lớn, tuyệt không phải người như thế. Tặng Kim Tu Minh cho Chu Hằng trừng trị, như là bốn người Chư Chí Hòa bán thể diện cho Chu Hằng.
Chu Hằng quay lại nhìn Chư Chí Hòa, cười nói:
- Giết cũng không sao chứ?
Chư Chí Hòa hơi sững sờ, không ngờ tới Chu Hằng nói chuyện cười đùa cũng có thể tỏa đầy sát khí, nhưng hắn cũng không phải người thường, liền nhe răng cười nói:
- Không sao, trời sập xuống ta cũng có thể chống cho ngươi!
- Đúng là lớn lối!
Kim Tu Minh nghe hai người kẻ xướng người hoạ, coi mình như không ra gì, không khỏi giận tím mặt.
Chu Hằng gật đầu, bước chân bắn ra, đã xông về phía Kim Tu Minh.
- Muốn chết!
Kim Tu Minh giận không nén nổi, ngay cả tiểu tử này còn chưa đến Luyện Cốt Cảnh này cũng dám ra tay với mình, đúng là ăn gan hùm mật báo mà!
Bùm!
Chu Hằng coi như không thấy phòng ngự của Kim Tu Minh, một quyền trực tiếp đánh vào ngực hắn. Lực lượng chấn động, Kim Tu Minh sắc mặt lập tức đại biến, phụt một cái phun ra ngụm máu, ánh mắt tràn đầy khó tin.
Luyện, Luyện Thể tầng chín!
Chu Hằng một cái chộp lấy cổ Kim Tu Minh, nói:
- Ta hỏi, ngươi trả lời!
- Cái rắm, mau thả bổn thiếu gia ra, bằng không giết sạch trên dưới nhà ngươi!
Kim Tu Minh lại không hề có tự giác bản thân là tù binh, vừa giãy giụa, vừa uy hiếp lại Chu Hằng.
- Khụ...
Năm ngón tay Chu Hằng bóp chặt, Kim Tu Minh lập tức giãy giụa tứ chi, mặt nhanh chóng trở nên đỏ rực, vô cùng khó coi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!