Ngày thứ hai Chu Định Hải đã rời khỏi Cửu Linh Tông, nói là không muốn thiếu nhân tình của Cửu Linh Tông.
Chu Hằng cũng biết, phụ thân làm như thế cũng là không muốn làm cho hắn phân tâm, tập trung toàn bộ tinh thần để tu luyện. Sau khi hắn suy tính một chút, cũng không có khuyên can, không muốn làm cho phụ thân thất vọng.
Hắn dằn thân tình xuống đáy lòng, đặt mục tiêu chuyên chú để tăng lên tu vi của chính mình.
Năng lượng tự do mà đoạn kiếm màu đen đã bắt đầu hạ thấp, hắn có thể khẳng định những năng lượng này chính là mười năm trong quá khứ hắn tu luyện ra được, vì vậy, cho dù hắn có thiên phú như Chu Định Hải, sợ rằng những năng lượng này khi hắn đạt tới Luyện Thể tầng chín đã hết.
Muốn tiếp tục hát vang tiến mạnh ở con đường tu luyện, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp khác.
Tỷ như Tụ Nguyên Đan, tỷ như thịt yêu thú
Hắn đưa mục tiêu ngắm đến mười người mạnh nhất ngoại môn, cướp lấy, là hắn có thể đạt được trọng điểm bồi dưỡng của của tông môn.
Bất quá, muốn khiêu chiến mười người mạnh nhất ngoại môn cũng không phải là muốn đánh nhau là có thể đánh, chỉ có đệ nhất thiên tài mỗi tháng được, mà hiện tại mới là tuần đầu của tháng hai, còn phải hai mươi ngày tới.
Hắn đang lo, cũng là nhận được nhiệm vụ lịch lãm thứ nhất sau khi tiến vào tông môn, tiến vào dãy núi Bình Thiên săn yêu thú.
Săn yêu thú, một phương diện là vì rèn luyện môn nhân, một phương diện khác cũng là cung cấp "Thức ăn" cho đệ tử ưu tú trong tông môn, chẳng lẻ phải để cho bọn họ tiêu tốn thời gian quý giá để săn thú sao?
Tiểu đội săn thú do một tên nội môn đệ tử dẫn dắt, những đội viên khác là ngoại môn đệ tử, số lượng từ năm đến sáu người, nhiều hơn thì không quản được.
Vừa đến sáng sớm, Chu Hằng liền tới tập hợp dưới chân núi, thấy những người khác trong đội.
Không có một người nào nhận biết!
Bất quá hắn không nhận ra người khác, cũng không đại biểu người khác cũng không nhận biết hắn. Trên thực tế một mình hắn đấu tứ đại tối cường của ngoại môn, thanh danh đã sớm lên cao, ngay cả không ít nội môn đệ tử đều nghe nói tên của hắn.
Chu Hằng đếm, bao gồm hắn cùng cả năm tên ngoại môn đệ tử, đều là nam tử.
Một lát sau, chỉ thấy hai đạo nhân ảnh một trước một sau đi tới, đi ở phía trước là một cô gái quyến rũ diễm lệ, vóc người bốc lửa, bộ ngực đầy đặn đi một bước sẽ rung động một chút, thân hình phong tình vạn chủng như rắn nước.
Chính là Hàn Vũ Liên!
Người phía sau nàng lại là thanh niên chừng 20, vóc người thon dài, bộ dáng hết sức anh tuấn, chẳng qua là một đôi mắt luôn mê đắm nhìn chằm chằm cái mông của Hàn Vũ Liên, khóe miệng đều nhanh chảy nước miếng ra.
- Ta là đội trưởng của đội ngũ săn thú lần này của các ngươi!
Hàn Vũ Liên đi thẳng vào vấn đề nói, mắt đẹp quét qua Chu Hằng, nhất thời nghĩ tới thiếu niên này mang kinh ngạc cho nàng, ánh mắt không khỏi hơi chậm lại.
- Hàn sư tỷ, làm sao cũng không giới thiệu ta một chút?
Thanh niên sau lưng nàng cười cười, nói:
- Nơi này có người mới, vậy thì tự giới thiệu mình một chút, ta gọi là Thích Quang Diệu, nội môn đệ tử, lần này là chủ động xin tiếp xúc, tới giúp Hàn sư tỷ một tay!
- Hừ, không cần ngươi nhiều chuyện!
Ánh mắt Hàn Vũ Liên quét qua Thích Quang Diệu, trong ánh mắt không khỏi toát ra vẻ chán ghét.
- Sư tỷ, ngươi dù sao là lần đầu tiên dẫn đội, hơn nữa mới vừa tấn nhập Luyện Huyết Cảnh không bao lâu, ta là quan tâm ngươi!
Trên mặt của Thích Quang Diệu lộ ra vẻ thắm thiết, biểu lộ ra trước mặt mọi người không có che dấu chút nào.
Tuổi tác của hắn nhỏ, hơn so sánh với Hàn Vũ Liên, nhưng thời gian tiến vào Luyện Thể tầng mười sớm hơn so với Hàn Vũ Liên, bởi thế nên lấy khẩu khí lão luyện để nói lời nói này.
- Ai muốn ngươi nhiều chuyện!
Hàn Vũ Liên không cảm kích chút nào, đầu ngón tay vung lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!