Hoàng Vân Xung nghiêng người về phía trước, đôi mắt lập tức trở nên sắc bén vô cùng, nhìn chằm chằm Tô Dịch nói:
"Nhìn ra được ngươi là người thông minh, vậy ta nói thẳng vào việc, chuyện này nếu không giải quyết, con trai ta sẽ bởi vì việc ngày hôm qua, trở thành trò cười ở thành Quảng Lăng. Dù sao thân là một nam nhi đường đường, lại bị dọa đến tè ra quần, nếu truyền ra, tóm lại không dễ nghe."Hoàng Càn Tuấn bên cạnh lộ vẻ mặt xấu hổ và giận dữ, ánh mắt nhìn về phía Tô Dịch càng thêm oán độc.
"Ngươi muốn giải quyết như thế nào?"
Tô Dịch ung dung hỏi.
Hoàng Vân Xung khí thế rất mạnh, rõ ràng là một vị nhân vật lợi hại trong Tụ Khí cảnh, nhất cử nhất động, đều có thể kinh sợ tâm thần người ta.
Nhưng chút khí thế này, lại căn bản không thể ảnh hưởng tâm thần Tô Dịch chút nào, hắn thậm chí có chút muốn cười.
Lấy thế ép người?
Vậy cũng phải xem đối mặt là ai! Tô Dịch phản ứng lạnh nhạt vậy, khiến Hoàng Vân Xung một lần nữa cảm thấy bất ngờ.
Hắn suy nghĩ một lát, mỉm cười nói: Xin lỗi.
Xin lỗi?
"Đúng, từ nơi này quỳ xuống, một bước một dập đầu, dập đến ngoài lầu Tụ Tiên này."Hoàng Vân Xung đưa tay tùy ý chỉ mặt đất ngoài nhã gian, giọng nói ôn hòa, trên mặt mang theo ý cười,
"Tiếng dập đầu phải đủ vang, phải cho từng nhã gian ba tầng trên dưới lầu Tụ Tiên đều có thể nghe được."Hoàng Càn Tuấn đã nhịn không được lộ ra nụ cười thoải mái, ánh mắt hưng phấn.
Một nam tử áo bào xanh lục chưa từng nói chuyện nhịn không được khẽ thở dài:
"Tộc trưởng, ngươi cũng thật nhân từ."Nụ cười của Hoàng Vân Xung càng thêm nồng đậm, nói:
"Ngươi không hiểu, mâu thuẫn giữa người trẻ tuổi, không đáng làm quá ác."Như thế mà còn không gọi là ác?
Hoàng Càn Tuấn cũng không khỏi hít ngược một ngụm khí lạnh, bị lão tử mình nhẹ nhàng bâng quơ một câu kinh đến.
Ánh mắt Hoàng Vân Xung nhìn chằm chằm vào Tô Dịch, hắn tiếp tục nói:
"Chờ ngươi dập đầu dập đến ngoài lầu Tụ Tiên, liền quỳ gối tự tát chính mình. Nhớ kỹ, tát phải vang, phải ở cách ba trượng cũng nghe được rành mạch."Nói đến đây, ngón tay hắn gõ gõ cái bàn, thản nhiên cười nói:
"Khi nào người vây xem giải tán, khi đó chuyện này coi như xong."Trong lòng Hoàng Càn Tuấn lập tức phấn khởi hẳn lên, tràn ngập chờ mong đối với chuyện kế tiếp sắp xảy ra.
"Theo ta thấy, trừng phạt này vẫn là rất nhẹ. Nhưng, nếu tộc trưởng không muốn làm to chuyện, vậy như thế đi, cũng coi như lợi cho tiểu tử này."Nam tử áo bào xanh lục thưởng thức dao găm, một đôi mắt hẹp dài như lưỡi đao như nhìn về phía Tô Dịch,
"Là tự ngươi chủ động đi làm, hay là do ta giúp ngươi đi làm?"Giọng nói khàn khàn âm lạnh, như rắn độc thè lưỡi, làm người ta lạnh khắp cả người.
Ánh mắt cha con Hoàng Vân Xung, Hoàng Càn Tuấn cũng đều nhìn về phía Tô Dịch.
Không khí trong nhã gian, cũng ở một cái chớp mắt này trở nên áp lực.
Lại thấy vẻ mặt Tô Dịch hoàn toàn không thấy chút gợn sóng, lạnh nhạt nói:
"Ta còn cho rằng các ngươi dám giết người, không ngờ! Cũng chỉ chỉ làm ra chút trò này mà thôi."Hoàng Càn Tuấn sửng sốt, thiếu chút nữa không dám tin vào tai mình.
Hoàng Vân Xung nhíu mày.
Ánh mắt nam tử áo bào xanh lục phát lạnh, đứng bật dậy, trên người tản mát ra khí tức đáng sợ, giống như muốn trực tiếp ra tay.
Ngay lúc này ——Một chuỗi tiếng bước chân trầm hậu dồn dập vang lên, ngay sau đó một giọng nói thô đặc truyền đến:
"Hoàng huynh, nể mặt ta, thả Tô Dịch đi."Thanh âm còn đang quanh quẩn, một nam tử râu xồm bóng người to lớn, khí thế uy mãnh đã tới trước nhã gian, một đôi mắt sáng như tia chớp.
Niếp Bắc Hổ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!