Lâm có xu hướng sẽ dành tình cảm với một ai đó dựa vào thời gian tiếp xúc của đôi bên, và những chuyện đã cùng nhau trải qua.
Và Bách thì ở bên cô từ khi hai đứa vừa mới ra đời.
Nhà ngay cạnh, bố mẹ hai bên quý mến lẫn nhau (vì họ là bạn bè thân thiết trước cả khi là hàng xóm), cùng tuổi nên học cùng trường cùng lớp từ thời mẫu giáo, sang ăn cơm ké mỗi khi bố mẹ nhau vắng nhà (bao gồm ngủ chung và tắm chung), cùng xem Baby Shark Doo Doo Doo Doo 42 lần mỗi ngày, cùng chơi siêu nhân, cùng chơi xếp hình (ý là Lego), cùng đọc truyện tranh, cùng đá bóng, cùng đạp xe quanh xóm, cùng đi đánh hội đồng thằng đại ca xóm bên, cùng đi vặt trộm quả nhà hàng xóm, cùng đuổi chó nhà hàng xóm, cùng bị chó nhà hàng xóm đuổi...
- Bách gần như ở cạnh Lâm 16/24 tiếng một ngày (đã khấu trừ 8 tiếng ngủ buổi tối, không tính những ngày cả hai được sang nhà nhau ngủ). (chú thích: biện pháp lặp từ cùng, xin cảm ơn)
1
Bách và Lâm từng là chiến hữu cực kì thân thiết
- trước khi cậu ta nhận ra một việc cực kì cụ thể: Lâm là con gái. Mà Vũ Gia Bách là một thằng nhát gái.
Bọn con trai cùng xóm ít chơi với Lâm hơn sau khi dần hiểu ra việc Lâm là con gái và bắt đầu tách Lâm ra khỏi nhóm, vì chúng cho rằng không nên có đàn bà con gái trong hội đàn ông, và có một số đề tài liên quan đến tuổi dậy thì mà chúng nó không thể chém gió thoải mái khi Lâm có mặt được. Mới ban đầu Bách không đồng tình cho lắm, nhưng theo thời gian, Lâm cũng chẳng còn gặp Bách nhiều.
Khi học cấp 2, tuy vẫn học cùng lớp nhưng cái tên điển trai và giỏi thể thao như Bách quen được nhiều bạn hơn, thậm chí còn có một vài bạn nữ (với phong cách đối lập hẳn với Lâm) thích cậu ta, khiến Lâm cũng chẳng còn hi vọng gì với Bách nữa.
Hi vọng gì? Tất nhiên là hi vọng về chuyện thành một cặp với Bách.
Càng lớn, Lâm càng nghiêng về việc thích chơi với đám con gái hơn
- như một cô gái đích thực. Lâm bắt đầu muốn mặc váy và để tóc dài
- nhưng nó thực sự không hợp với cô. Lâm không biết mình thích Bách từ bao giờ, nhưng cô biết chính mình đã tủi thân như thế nào khi cậu ta lựa chọn không chơi với cô nữa.
Với từng ấy những kỉ niệm cả hai đã trải qua bên nhau, Bách chính là đối tượng phù hợp nhất cho buổi casting vai nam chính trong kịch bản bộ phim tình cảm được sản xuất bởi tâm tư thiếu nữ mới chớm nảy nở của Lâm. Tiếc rằng việc sản xuất bộ phim này này không thành công dễ dàng như việc vặt trộm khế nhà hàng xóm, còn Lâm thì từ đó vẫn luôn lận đận với những chàng trai cô muốn cho vào mục đối tượng, vì đối tượng của cô thường nhìn cô như một thằng có thể sẽ cướp người yêu của chúng nó vậy.
Lâm cầm đôi đũa bằng sứ trắng muốt với hoa văn màu xanh lam tinh xảo trên tay, máy móc nhúng miếng bánh cuốn nóng hổi kẹp chung với một miếng chả quế thơm phức rồi đưa tới trước miệng Hoàng, đợi cậu ta ngậm nó vào trong miệng, nhai nuốt xong, Lâm lại lặp lại quy trình một lần nữa. Trong im lặng.
Lâm được Hoàng dẫn đi ăn bánh cuốn nóng trong một cửa hàng to đẹp với sàn, cột nhà và nội thất bằng gỗ, cộng thêm cách bài trí cổ xưa chủ yếu với tranh vẽ và đồ gốm sứ, trông khác hẳn mấy cửa hàng bánh cuốn nóng với phong cách bình dân bụi bặm thường thấy ở nội thành. Đáng lẽ điều này nên khiến Lâm trầm trồ đôi chút nhưng lúc này trong đầu Lâm cứ luẩn quẩn đôi ba suy nghĩ về người bạn keo dính mà mình vừa gặp lại trước đó.
Lâm được Hoàng dẫn tới ngồi vào bàn trong trạng thái ngẩn ngơ.
Lâm còn không nghe xem Hoàng đã gọi những món gì, còn cô thì gật gù qua loa khi nghe cậu ta đòi được cô đút đồ ăn cho vì lý do tay đau không tự ăn được.
"Lâm đút cho tớ, cũng phải ăn phần của cậu đi chứ. Hay là cậu vừa ăn thử miếng đầu thấy không ngon?" Hoàng tốt bụng nhắc nhở Lâm.
"Không phải thế, ngon mà." Lâm dùng nguyên đôi đũa vừa đút đồ ăn cho Hoàng gắp một miếng bánh cuốn kẹp thêm rau sống và chả quế cho vào miệng, nhai đôi ba lần để cảm nhận lại hương vị rồi mới đưa ra nhận xét tiếp theo: "Bánh cuốn mềm thơm, nhiều nhân, chả cốm siêu ngon, nước chấm cũng vừa miệng nữa. Tớ chẳng bao giờ pha nước chấm ngon và cân bằng được chua
- cạy
- mặn
- ngọt được thế này, toàn bị mẹ chê vì ngọt quá thôi..."
Lâm luyên thuyên vài câu rồi mới lén ngẩng đầu nhìn Hoàng vì chột dạ.
Hoàng cũng đang nhìn lại cô, không đáp lời ngay.
Cậu với tay lấy miếng giấy khô để lau miếng mộc nhĩ đang dính lại trên môi Lâm vì ăn vội đi, mắt cụp xuống nhìn cục giấy đang vo tròn trong tay, vừa ném vào thùng rác dưới chân vừa hỏi: "Bách là ai?"
Vốn đang chột dạ, Lâm hơi giật mình khi bị hỏi nhưng vẫn lựa chọn thành thật những phần có thể: "Là cái thằng vừa nãy ấy, mặc áo trắng."
"À, tên là Bách."
"Ừ, vừa nãy chưa giới thiệu tên với cậu. Tại thấy không cần thiết lắm."
"Bạn thân lắm à?" Hoàng hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!