Lâm cứ nghĩ ông cụ sẽ đưa cả hai đi đâu xa xôi lắm, ai dè là dắt nhau đi bộ ra Chợ gốm Bát Tràng.
6
Nhà... à nhầm, "biệt phủ" nhà họ Dương cách chợ gốm không xa lắm, theo như lời ông cụ kể là khoảng 300 mét nên chỉ cần đi bộ cũng được.
Một già hai trẻ nối đuôi nhau, chưa ra khỏi cổng đã nghe tiếng Bống gọi với ra: "Ông ơi, cho cháu đi với!"
Ông cụ nghe vậy đồng ý luôn: "Đi, nhanh lên."
Bống nghe vậy hớn hở chạy theo, Hoàng liếc con bé một cái rồi cũng không nói gì.
Dọc đường từ nhà Hoàng ra tới chợ gốm, Lâm có thêm kha khá thời gian để ngắm cảnh sắc hai bên đường: một bên là con đê nhìn ra sông Hồng với hàng cây râm mát, một bên là đủ các loại hàng quán nhỏ lẻ, phần lớn là hàng ăn sáng hoặc đôi ba cửa hàng đồ gốm sứ, xen kẽ một vài cửa hàng đồ gỗ, đồ lưu niệm và quán cà phê.
Quận Long Biên và huyện Gia Lâm nằm ngay cạnh nhau ở ngoại thành, được ngăn cách với nội thành Hà Nội bởi sông Hồng. Nhà Lâm ở quận Long Biên, cũng là ngoại thành Hà Nội. Con đường cô thường đi cũng nhìn ra được sông Hồng, nhưng khung cảnh phía bên huyện Gia Lâm mang vẻ gì đó cổ kính hơn, khác với tốc độ đô thị hoá nhanh tới chóng mặt cùng ba cây cầu bắc qua sông Hồng nối thẳng tới nội thành của quận Long Biên.
Hoàng thấy cô vừa đi vừa ngó nghiêng nên hỏi: "Cậu muốn mua gì hả?"
"Không phải, tại thấy mấy cửa hàng ở đây lạ lạ thôi."
"Không giống nội thành nhỉ." Hoàng gật đầu tán thành.
Lâm nhớ mình từng được tới Bát Tràng chơi, nhưng lần đó được vào thẳng trong chợ gốm chứ không được ngắm nghía dọc đường thế này. Chẳng mấy khi được đi chơi ngắm cảnh, Lâm hứng thú quan sát xung quanh, tập trung đến mức khi cánh tay đang vung vẩy của cô quệt phải tay của Hoàng mới giật mình quay sang nhìn lại cậu ta.
Hoàng đi rất gần bên cạnh, thấy Lâm nhìn mình mới hơi cúi đầu xuống nói thầm vào tai Lâm: "Muốn, nắm, tay."
Lâm giật mình, tai đỏ lựng lùi xa một mét, nhìn ông cụ đang đi thoăn thoắt phía trước mà lắc đầu nguầy nguậy: "Ở đây sao được..."
Ông nội cậu ta còn đang ở đây cơ mà? Chơi gay trước mặt ông nội là không ổn đâu.
1
"Ai bảo tại cậu không để ý tớ." Hoàng cười cười, tự giác đổi xưng hô tôi
-cậu kiểu các người anh em với nhau sang cậu
-tớ. Nghe hơi kì lạ nhưng vẫn chấp nhận được.
Bống đi đằng sau nhìn thấy hết. Con bé không thích làm người thừa nên vội chen vào kiếm chuyện: "Ơ, anh Lâm mặc lại quần áo hôm qua à? Không đi tắm ạ? Ở sạch quá nhỉ? Đúng là con trai."
Lâm hơi cau mày vì câu hỏi, Hoàng ở bên cạnh đáp hộ: "Sạch hay không, anh biết là được rồi."
Bống bĩu môi: "Cậu chủ không có em hầu hạ, kiểu gì cũng lười tắm rửa dọn dẹp. Hai người con trai ở cùng nhau, chẳng hợp tí nào."
Bống vẫn quen kiểu phồng mang trợn mắt nói chuyện ngây ngô bằng khuôn mặt đáng yêu mà không bị ai quở trách, tuy lúc ở chung cư của Hoàng đã bị cậu đánh xẹp đi kha khá nhưng tới khi về đến nhà thì thói này càng tợn hơn.
Hoàng thừa biết Bống thích nói chuyện kiểu hờn dỗi nói hươu nói vượn làm nũng, nên cậu không đôi co thêm, tận dụng thời cơ nắm lấy cổ tay Lâm, liếc Bống nói: "Hợp chỗ nào làm sao em biết được hả Bống?"
Lâm trợn mắt nhìn tay Hoàng, sau đó nhìn xung quanh, lại nhìn ông cụ đang đi phía trước, rồi trợn mắt nhìn cậu ta.
Hoàng thấy thế tiếp tục thì thầm: "Nhỏ kia nói nhiều quá."
Đi thêm một đoạn nữa là tới chiếc cổng chào cao lớn bên ngoài, trên cùng viết "Chợ gốm làng cổ Bát Tràng" to tướng, với chú thích bằng chữ Nôm phía dưới, hai bên cột có hai câu đối với kiểu chữ thư pháp bay lượn đến mức Lâm không muốn dịch.
Ông nội thấy đã tới nơi thì nhanh chóng chỉ trỏ trước mấy cái ngã rẽ vẫy vẫy: "Tới cửa hàng của ông nhé, đi hướng này này."
Lâm thấy ông quay lại vội rút tay ra. Hoàng đi ngay sau ông cụ nói: "Cháu vẫn nhớ đường mà ông."
"Cũng một năm không về nhà rồi còn gì."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!