Dạo gần đây Hoàng khá trăn trở khi nhận ra mình và Lâm đang gần nhau đến thế nào. Và cậu tự hỏi nếu Lâm đồng ý về đề nghị của cậu, cả hai sẽ có thể làm những gì dưới cương vị hai người trong mối quan hệ hẹn hò.
Vấn đề là, cậu vẫn luôn tự nhận thấy mình có xu hướng tính dục giống phần lớn đàn ông trên thế giới này: Cậu thích con gái.
Nhưng cậu cũng thích Lâm.
Vì vậy cậu không biết phải xử lý những thứ ngoài phạm vi cảm xúc thế nào. Cậu đã không thể kìm chế được việc dùng mấy câu bông đùa để gián tiếp bày tỏ tình cảm với Lâm, và tới khi cậu dần chấp nhận những việc trong phạm vi cảm xúc, cậu tự hỏi không biết vượt ra ngoài ngoài phạm vi cảm xúc để tới được hành vi, thì cậu có chấp nhận được những hành vi của mình với con trai hay không?
Đây là chuyện đáng suy nghĩ.
Vậy nên Hoàng nghĩ rất lâu, phân vân giữa việc cho mối quan hệ phát triển bình thường với nền tảng tình bạn vững chắc để Lâm không vì ngại ngùng mà tránh né mình, hay là...
Thật khó cho Hoàng, khi mà cả hai ở cùng nhà, và lúc nào cũng gần nhau thế này. Lần nào thấy Lâm, Hoàng cũng chỉ muốn tới trêu đùa cậu ta, cảm thấy việc này giúp cậu giải toả stress hơn là uống rượu hay hút thuốc
- những thứ mà trước kia cậu từng thử để khai thông đầu óc mỗi khi quá căng thẳng áp lực.
Sau đó, Lâm lao vào vòng tay cậu.
Sau đó, cậu đầu hàng.
Hoàng là người khá cổ hủ, có lẽ cậu sẽ kiêng dè nếu Lâm là con gái. Đột nhiên cậu nghĩ, thật may vì Lâm là con trai.
Hơi thở ngọt ngào hấp dẫn, mùi hương tự nhiên của da thịt, bờ vai nhẵn nhụi, xương quai xanh quyến rũ.
Bản năng thôi thúc Hoàng đẩy tấm domino đầu tiên.
Môi lưỡi của cậu đã khô khốc từ lúc được Lâm sấy tóc, cái cảm giác thiếu thốn khô nóng ấy cứ như đất đai đang chịu cảnh hạn hán, chỉ khác ở chỗ là cậu không cần nước
- cậu cần một thứ khác, mơ hồ, chẳng biết phải diễn tả ra sao.
Và thì, môi của người trong lòng cậu thật mềm.
Cậu gần như bất động trên hai cánh môi ấy, tựa như đứng trước một cánh cổng đóng kín không dám bước vào. Có lẽ Hoàng nên dừng lại ở đây, khi mà mọi thứ chỉ mới đang ở mức lung lay chứ chưa đổ ngã.
Tay Lâm bám chặt vào áo cậu, run khẽ.
Có thứ gì đó vừa đổ gục.
1
Và thật khó để ngăn cản tấm domino thứ hai ngã xuống.
"Lâm ơi..."
"Ưm...?"
"Mở miệng ra nào."
2
Người trong lòng không đáp, nhưng đôi môi hé mở.
Từng tấc khô cằn trong miệng đều được thấm ướt bởi môi lưỡi mềm mại của người trong lòng. Ngay lúc này Hoàng nhận ra thứ mình muốn có hình dạng như thế nào, hương vị của nó ra sao. Tính từ miêu tả cậu muốn dành cho hương vị này là "ngọt", nhưng kẻ nghiện đồ ngọt như cậu chưa từng nếm qua thứ gì có vị ngọt với kiểu cách lạ lùng thế này.
Môi lưỡi trêu đùa nhau không dứt ra nổi, bàn tay Hoàng bắt đầu không chịu kém phần, muốn trở thành chiếc domino thứ ba nghiêng đổ. Tay ve vuốt phần eo, dù không được nhìn ngắm nhưng cậu vẫn có thể cảm thấy nơi này thon nhỏ, độ cong hoàn mỹ, có khi còn nhỏ hơn của con gái, da dẻ thì nhẵn mịn. Cậu chưa từng nghĩ eo của một tên con trai lại quyến rũ đến mức này.
3
Nhưng Hoàng không được thưởng thức kiệt tác nghệ thuật này quá lâu, tay mới luồn vào trong vạt áo vài giây ngắn ngủi đã lập tức bị Lâm đẩy ra, kết thúc bữa ăn ngọt ngào của cậu một cách khá thô lỗ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!