Chương 37: Bóng Tối

Đại Bông: Mình thấy bản thân viết thoải mái hơn khi coi đây là một bộ truyện đã drop, nên dù có ghi chữ drop thì mọi người có thể coi như nó đã drop thật hoặc coi như nó sẽ drop nhưng không phải lúc này. Mình không có định hướng gì khi viết bộ này cả, chỉ đang muốn thử cách viết mới, nó sẽ hơi hỗn loạn, có lẽ mình sẽ sửa sau, khi nào có hứng. Một phần lý do mình viết tiếp vì hồi chiều đi đổi gió hít ke OTP về tinh thần thoải mái phấn chấn không ngủ được nên viết truyện tiếp.

Chúc mn cuối tuần vui vẻ.

2

___

Đúng như dự đoán, chỉ đùa Lâm một chút thôi mà trên gương mặt cậu ta tỏ rõ vẻ ngại ngùng, hai má hiện ra những rặng hồng nhạt khó nhận thấy.

"Biết vậy lúc được đề nghị ngủ phòng riêng cho khách tôi đã đồng ý rồi." Lâm nói.

"Chứ không phải do mặt cậu viết rõ hai chữ "sợ ma" à?" Hoàng bước về phía Lâm, lấy chiếc khăn lau đầu mà Lâm vừa lau xong hiện đang vắt trên chiếc ghế gần đó.

Lâm liếc mắt nhìn trần nhà và các khung cửa sổ bằng gỗ: "À thì... sao dám ngủ một mình ở đây được. Cậu thử tưởng tượng lúc nằm ngửa trên giường, trước mắt sẽ là các xà gỗ và mái ngói, cứ như mình đang ngủ trong miếu hoang giống mấy bộ phim kiếm hiệp ấy."

Hoàng vừa dùng một tay lau tóc vừa nói: "Chắc là tôi quen rồi nên không nghĩ đoạn trần nhà trông giống miếu hoang, nhưng cũng giống thật."

Hoàng vừa nói vừa bước tới chỗ Lâm, sau đó đưa chiếc khăn trên tay ra.

Lâm nhìn Hoàng.

"Giúp đi." Hoàng nói, sau đó ngồi xuống giường.

Tay Hoàng chẳng đau đến mức ấy, nhưng cậu thích được Lâm giúp. Và cậu biết Lâm không từ chối những vấn đề liên quan đến cái tay đau của cậu.

Lâm nhận lấy cái khăn, Hoàng ngồi xuống giường.

"Cậu quay lưng lại đi." Lâm nói.

"Tại sao?"

"Cậu nhìn tôi chằm chằm thế này sao tôi lau được?"

Hoàng nhìn Lâm nói: "Cậu vẫn chưa cho tôi câu trả lời về chuyện kia đâu đấy. Tôi cho cậu một chút áp lực để suy nghĩ cho mau."

"Chuyện đấy ấy à..."

Đương nhiên Lâm nhớ chuyện Hoàng ngỏ ý muốn Lâm "tìm hiểu" cậu ta, nhưng do Bống xuất hiện khá bất ngờ, Lâm mới chỉ đồng ý việc đóng giả làm bạn trai của Hoàng trong khi Bống đang ngất xỉu nằm ngoài phòng khách. Quả đúng là việc này đã lập tức dập tắt được hi vọng của Bống, không hiểu sao con bé lại tin nhanh như vậy nhưng tóm lại là cả hai đã thành công.

"Mà như Bống nói, ngày trước cậu từng có bạn gái thật hả? Sau đó cậu nhận ra cậu là gay?"

Lâm hỏi khi trùm khăn lên tóc của Hoàng, ôm hai bàn tay lên mái tóc ướt của cậu ta cách một lớp khăn lông, sau đó dùng lực xoa quanh đầu Hoàng. Hai mắt Hoàng vẫn đang ghim chặt lên mặt Lâm, kèm theo vẻ cười cười trông rất dễ ghét.

"Chỉ nói với con bé vậy cho nó tin thôi. Mà cũng chẳng biết nữa. Tôi cũng khá thích mấy bạn nữ xinh đẹp. Nhưng tôi vẫn thường vắt tay lên trán nằm nghĩ về cậu."

"Nghe cũng dễ hiểu nhỉ." Thêm một thời gian nữa chắc là Lâm sẽ miễn nhiễm được với mấy câu đùa của Hoàng. Lâm ngừng xoa tóc cho cậu ta, nói: "Thế này chắc được rồi."

"Chưa được, vẫn còn ướt lắm, sao cậu qua loa thế? Cậu lau tiếp đi. Còn sấy tóc nữa." Hoàng lập tức phản đối, đưa một tay lên giữ chặt cổ tay Lâm lại.

Lâm đang định nhấc tay thì bị bị cản lại. Lâm nhẫn nhịn, hạ tay xuống, lúc ấy Hoàng cũng buông tay ra. Đầu Hoàng lại tiếp tục đung đưa theo từng cử động của Lâm, cậu còn nói: "Sau này tay hết đau tôi sẽ lau đầu cho cậu."

"Đợi lúc nào tay tôi gãy ấy." Lâm nói.

"Cậu biết không phải ý đấy mà." Hoàng dài giọng, "Mà này, tôi thấy cậu cũng biết chơi cờ đấy nhỉ? Vừa rồi còn nhường ông tôi thắng."

"Sao biết nhường?"

"Thì do khả năng quan sát của cao thủ cờ tướng ấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!