Sau hơn một tiếng đi từ nội thành qua ngoại thành bên kia sông Hồng bằng cầu Thanh Trì, cuối cùng xe máy của Lâm cũng dừng lại trước cánh cổng to bự theo chỉ đạo của Hoàng.
Lúc này Lâm đang thắc mắc: Ờm... tôi là ai... đây là đâu...
"Nhà cậu ở đoạn nào cơ?" Lâm ngoái đầu lại hỏi Hoàng, người hiện đang ngồi yên sau xe máy.
"Thì đây, nhà đây." Hoàng chỉ tay về phía cánh cổng lớn.
"Cậu có chắc không? Đây rõ ràng là khu di tích lịch sử quốc gia nào đấy..." Lâm hoang mang nói.
Hoàng xuống xe, đi về phía góc cổng và thò tay qua những song sắt để dí vân tay. Cánh cổng nhận vân tay của Hoàng, chậm rãi tự kéo sang hai phía, lộ ra một khoảng sân rộng đủ để làm thành một cái bãi gửi xe ô tô bên trong.
Ngay từ ấn tượng đầu Lâm đã thấy khó hiểu khi cánh cổng sắt hiện đại có hoa văn kì lạ này lại kết hợp hoàn mỹ với mái đao cong tạo hình mũi thuyền phía trên cùng hai bên tường được trạm trổ hoa văn kín kẽ, chẳng biết bên trong còn có gì bất ngờ hơn không.
Hoàng đứng sau cổng, vẫy tay nói: "Vào đây đi."
Lâm nghe lời Hoàng lái xe qua cổng, thấy trong khoảng sân rộng có hai bên trái phải lợp ngói lưu ly chỉ để làm nơi che nắng mưa cho bốn chiếc ô tô và vài cái xe máy đỗ trong góc. Lâm dựng xe cùng nơi với mấy chiếc xe máy khác, len lén nhìn chiếc xe ô tô gần đó với kiểu dáng khá trẻ trung so với ba chiếc còn lại, thầm khen ngợi: "Xe này đẹp ghê..."
"Xe bố mẹ mua cho tôi đấy." Hoàng nói, "Nhưng mà mới lái được vài lần, vì bỏ nhà đi rồi."
Lâm nín lặng, liếc mắt thấy có một hành lang dài chắn ngang sân, xuyên suốt hành lang là các cột trụ thẳng tắp, rèm trúc đong đưa theo gió cùng cây cỏ leo xanh mướt một vùng.
Hoàng giúp Lâm tháo mũ bảo hiểm khi cô vẫn đang ngơ ngác ngắm xung quanh: "Vào trong thôi."
"Đây là đâu?" Lâm hỏi.
"Sân trước nhà tôi. Phía sau hành lang là sân giữa."
Lâm vừa đi theo Hoàng vừa cắn răng hỏi ra điều mà mình nhịn nãy giờ: "Đây là nhà "hơi" khá giả mà cậu nói ấy hả?"
Hoàng mỉm cười: "Hơi khá giả thôi mà. Cũng đâu có gì đâu."
Hoàng đi thẳng một đường qua hành lang lợp ngói lưu ly chắn ngang tựa một chiếc cổng phụ dẫn vào khoảng sân giữa nhỏ hơn sân ngoài một chút. Lâm bước từng bước nhỏ theo sát ngay sau lưng Hoàng, vừa đi vừa nhìn ngang dọc. Không gian ở sân giữa được đầu tư vào trang trí hơn với hồ cá kết hợp hòn non bộ ngay giữa hồ, xung quanh sân nuôi cỏ cây hoa lá và đủ các loại tiểu cảnh cùng vài bộ bàn ghế trông rất trang nhã, Lâm đi một đoạn mà cứ tưởng mình đang tham quan Quốc Tử Giám.
Bống đi xe ôm về đây trước họ không bao lâu, Hoàng và Lâm vừa tới nơi con bé đã biết tin, hớt hải chạy ra đón Hoàng khi cậu ta đưa Lâm vào phòng khách ở một căn nhà riêng biệt bên trái sân giữa.
"Cậu chủ đợi một chút để em gọi ông bà chủ nhé ạ. Em mời cậu dùng nước, mời anh dùng nước." Bống đặt bình và chén trà lên bài sau đó rời đi ngay.
Lâm ngồi cạnh Hoàng tại bộ bàn ghế gỗ ở gian giữa của căn nhà ba gian: gian giữa có bàn ghế tiếp đãi khách, gian bên trái có bàn thờ cúng, gian bên phải đặt một chiếc sập gỗ lớn có vẻ để dùng nghỉ trưa, ba gian phân chia với nhau bởi các cột trụ bằng gỗ siêu lớn. Gian giữa có một chiếc kệ trưng bày đủ các loại đồ thủ công bằng gỗ và gốm sứ, hai góc đặt hai chiếc lộc bình cao tới trần nhà, xung quanh cũng mang đậm phong cách nhà cổ với cột nhà và xà nhà chống đỡ phần mái ngói phía trên.
Lâm nhìn một lúc mà hoa hết cả mắt.
Hôm qua Hoàng lại ngủ bên phòng Lâm, tuy đã là ngày thứ hai nằm chung nhưng Lâm vẫn căng thẳng, chỉ ngủ sớm hơn được một chút, sáng ra cả hai nằm lì không muốn dậy nên tới chiều trời mát mới đèo Hoàng về đây, vì cậu ta không có xe máy. Mặc dù cứ lần nào ngủ nướng buổi sáng Lâm lại thấy cả người uể oải, nhưng khi vừa tới đây trải qua hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, Lâm thấy tỉnh cả người, da đầu căng hết lên.
Mùi gỗ quý và hoa cỏ quanh quẩn chóp mũi cũng không khiến Lâm bớt căng thẳng, cô nhìn Hoàng hỏi: "Sao cậu không nói với tôi nhà cậu là kiểu như thế này để tôi còn chuẩn bị tinh thần?"
Hoàng cười khó hiểu: "Kiểu thế này là thế nào? Tôi nói nhà ở Bát Tràng, cũng hơi khá giả rồi đấy thôi."
"Nguyên cái khuôn viên nhà cậu cũng làm khu di tích lịch sử được rồi, nhà như nhà cậu bình thường tôi phải mua vé mới vào xem được ấy chứ? Nhưng mấy nơi mà tôi mua vé vào xem cũng không rộng thế này. Với lại chú tôi chuyên buôn gỗ, cậu đừng tưởng tôi không biết đống đồ gỗ nhà cậu bao nhiêu tiền! Riêng cái sập gỗ kia cũng phải mấy trăm triệu đúng không?"
Hoàng hơi nhíu mày đáp: "Không phải đâu. Chắc cậu nhầm lẫn gì đấy rồi. Cái sập kia ba tỉ rưỡi mới đúng, không có giá trăm triệu đâu."
2
"Ọc ọc..." Lâm sặc miếng nước trà.
Hoàng vỗ lưng giúp Lâm, đúng lúc này bố mẹ Hoàng xuất hiện, khoan thai bước vào phòng khách.
Hoàng đứng dậy lễ phép nói: "Con chào bố, con chào mẹ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!