Chương 32: (Vô Đề)

Lưu ý: Tất cả tên người/địa danh trong truyện đều là hư cấu. Nếu giống chỉ là trùng tên, các bạn đọc đừng liên hệ với đời thực, xin cảm ơn.

Vào phòng riêng, đóng cửa, Lâm ngồi trầm ngâm mất một lúc.

Mỗi lần hồi tưởng lại chuyện vừa rồi, Lâm đều thấy quá tải, vậy nên cô quyết định đánh lạc hướng suy nghĩ của mình bằng việc tắm gội để gột rửa bụi bẩn đi đường cho người ngợm bớt khó chịu, sau đó bắt tay vào dọn dẹp căn phòng bị bỏ trống một tháng trời. Do vỏ chăn vỏ gối Lâm đã cất gọn trong tủ nên lúc bỏ ra vẫn thơm tho sạch sẽ như mới, nhiệm vụ hiện tại chỉ cần lau giường tủ bàn ghế một lúc là được.

Khi mọi việc xong xuôi, Lâm ra ngoài lau dọn phòng khách, động tác rất nhẹ nhàng khẽ khàng để không bị Hoàng nghe thấy.

Nhưng mới lau được nửa cái nhà thì Hoàng đã mở cửa phòng đi ra. Có vẻ như cậu ta mới tắm xong, tóc còn ướt nước, trang phục trên người đã thay bằng một bộ thể thao mát mẻ thoải mái.

Trên tay cậu ta đang cầm một cái cốc sứ uống nước trông dị dị, hình dạng méo mó, phải nói là khá xấu. Lần trước Lâm dọn phòng cho cậu ta cũng khá ấn tượng với nó vì so với những món đồ đầy giá trị thẩm mỹ và bố cục hài hoà trong phòng của cậu ta thì cái cốc này có hình dạng xấu hơn bình thường, may mắn được hoạ tiết cứu vãn đôi chút.

Hoàng cầm cốc đi về phía bếp để lấy nước, sau đó vừa uống nước vừa nhìn Lâm dọn nhà.

"Cứ như có cô Tấm trong nhà ấy nhỉ." Hoàng nói.

Lâm cố gắng bình tĩnh nói: "Tôi dọn dẹp vì tiền chứ làm gì có Tấm Cám nào."

"Cậu cần giúp gì không?"

"Cũng không có gì, chỉ cần lau đoạn này nữa là xong." Lâm vừa lau nhà vừa nhìn chằm chằm xuống sàn lảng tránh ánh mắt của cậu ta.

"Vậy lát cậu muốn ăn gì? Sắp tối rồi này." Hoàng hỏi.

"Tôi định... nấu cơm. Lát nữa sẽ đi chợ mua đồ." Nói xong Lâm mới nhớ ra mối quan hệ của cả hai đã khác so với lúc ban đầu rất nhiều, không riêng rẽ mệnh ai nấy lo như ngày trước được nữa. Vì vậy cô lịch sự hỏi Hoàng: "Cậu muốn ăn cùng không?"

"Vậy thì còn gì bằng." Hoàng cười tươi rói, "Lát nữa mình cùng đi siêu thị nhé?"

"Ừm... được." Lâm gật gù với cái cây lau sàn.

Lần thứ hai Lâm và Hoàng đi siêu thị, không khí khác hẳn với lần đầu. Lần trước Lâm còn cố nghĩ xem nên nói gì với cậu ta để bớt những khoảng lặng ngại ngùng. Lần này thì Lâm chẳng dám nói gì luôn.

Hoàng biết Lâm ngại nên chỉ thi thoảng nói mấy chuyện vu vơ lúc đi đường, như là kể lại mấy chuyện ở Malibu, rồi nói về tình trạng cái tay của cậu ta v.v...

"Hôm nay cậu định nấu món gì?" Hoàng hỏi khi hai đứa bước vào trong khu vực bày bán thực phẩm trong siêu thị.

Lâm trả lời củ cà rốt trên tay: "Chắc là sẽ làm xương ninh khoai tây cà rốt. Uống nước rau luộc trong canteen cả tháng trời chán quá."

"Nghe ngon đấy nhỉ. Cậu lấy nhiều không? Tôi nhặt giúp cậu."

"Tôi sẽ nấu ăn dài dài nên chắc là cứ nhặt nhiều một chút. Cậu lấy khoai tây giúp tôi đi. Hai cân. Khoai tây ngon mà."

Hoàng nhặt khoai tây, Lâm lựa cà rốt. Hoàng đột nhiên hỏi: "Khi nào cậu vào kì học vậy?"

"Cũng phải tới giữa tháng Chín cơ. Còn chưa đăng kí tín chỉ nữa." Lâm nói với củ cà rốt.

"Ừm. Thấy nhà cậu ở bên Long Biên, cũng không xa đây lắm. Hôm nay mới 28, còn hơn hai tuần nữa mới học, sao cậu không về nhà?"

"Nhà tôi đang xây, bố mẹ cũng đang ở trọ nên tôi không có chỗ về. Còn cậu thì sao?"

"Thế à? Còn lý do của tôi cũng không có gì đặc biệt đâu. Nhưng nghe cậu nói sẽ ở đây suốt kì nghỉ hè thì nếu bị ép phải về tôi cũng không muốn."

"..."

Lâm vẫn chưa quen với kiểu nói chuyện này, khẽ lùi xa khỏi Hoàng năm bước.

Hoàng thấy vậy lập tức nói: "Quên mất, đã nói để cậu tự nhiên mà. Về sau sẽ không nói chuyện như thế nữa. Dù là tôi nói thật..."

Lâm lùi thêm năm bước nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!