Chuyến bus chiều về không vắng như chiều đi, vừa lên xe đã thấy kín ghế, người đứng xếp thành một hàng.
Lâm và Hoàng đều cao, đưa tay ra phía trước là có thể nắm lấy tay cầm, không như vài bạn nữ kéo căng cả cánh tay mới với được tới tay cầm của xe bus, giả dụ xe mà phanh gấp thì không khác trò chơi đu dây là mấy.
4
Hoàng dùng cánh tay không đau để bám lấy, Lâm đứng ngay cạnh, cảm thấy không biết nên quay lưng với cậu ta hay mặt đối mặt để nói chuyện, sau cùng cô quyết định chọn nửa này nửa kia, xoay thành một góc vuông với Hoàng, không quay lưng cũng không quay mặt.
Lâm hoàn toàn quên rằng đứng xoay ngang như vậy thì mỗi lần phanh gấp đều rất khó trụ chân. Sau vài lần nghiêng ngả nhưng không ngã, Lâm bị một bạn nữ cao mét rưỡi đu dây không vững văng cả người vào, Lâm theo đó đổ cả vào người Hoàng, may mắn cậu ta đứng vững vòng tay ôm lấy eo cô để không tạo hiệu ứng domino đằng sau.
1
Hoàng dùng cánh tay còn đang quấn băng gạc ôm trọn lấy eo Lâm, cực kì vừa khít. Lâm chỉ sợ mình lại làm tình làm tội cánh tay ngàn vàng của Hoàng, vội vã ngẩng đầu lên hỏi: "Cậu có sao không?"
Hai mắt chạm nhau, Lâm mơ hồ cảm thấy đôi mắt đẹp của Hoàng sắc bén lạ thường, cánh tay phía dưới của cậu ta siết mạnh hơn vừa nãy, không quá lỏng cũng không quá chặt như thể đang đo ước lượng vòng bụng của cô vậy.
"Không sao." Hoàng đáp.
Đột nhiên Lâm thấy tức ngực, khó thở, máu mũi nói rằng nó sắp chảy ra... Lâm muốn đứng thẳng dậy nhưng bị bạn nữ mét rưỡi kia ngả hẳn vào người không dậy nổi dù một tay vẫn đang bám bên trên, tay còn lại thì không giúp gì được vì đang bận cầm túi đựng thuốc thang băng gạc các thứ của Hoàng.
Tuy không chính thức nhưng chắc đây là lần đầu Lâm nằm trọn trong vòng tay của một thằng con trai, theo thuật ngữ thì chắc có thể gọi là "ôm".
Mình được ôm kìa...
Vừa rồi sau khi xe dừng đón khách trạm lập tức có một nhóm người chen nhau lên xe khiến không gian chật hẹp hẳn đi. Mãi một lúc sau cô gái mét rưỡi kia mới đứng vững lại được, cuống quít xin lỗi Lâm. Lâm cuối cùng cũng có thể đứng thẳng dậy mà không cần ngả vào lòng bạn Hoàng nữa, nhưng mà Hoàng vẫn chưa buông tay ra.
Đang mơ màng trong mớ cảm xúc hỗn độn, đột nhiên Lâm nghe có tiếng nổ vang trời, đánh "ầm" một cái nghe như tiếng sấm. Người trên xe xì xào bàn tán rằng ngoài trời sắp mưa to, Lâm ngại ngùng phát hiện đó là tiếng sấm chớp chứ không phải tiếng sét ái tình, xin lỗi vì đã bị ảo giác.
May mắn là Hoàng không ôm lâu đến mức khiến sự việc trở nên bất thường. Sau khi cậu ta buông tay ra, Lâm lẳng lặng lấy giấy khô trong túi chéo vai ra, len lén nhét vào lỗ mũi dưới lớp khẩu trang.
Trước khi bước lên xe bus, bầu trời đã vơi bớt nắng, thay vào đó là mây trắng râm mát cả một vùng, nào ngờ cả hai vừa bước xuống xe đã thấy bầu trời ban trưa tối om lạ thường, trên đầu toàn mây đen như sẵn sàng mưa bất cứ lúc nào.
Lâm và Hoàng đang chuẩn bị sang đường thì thấy có một đám con trai đi hướng ngược lại, nhìn Hoàng chào hỏi: "Ơ Hoàng à? Tay sao rồi?"
Cô nhận ra đây là mấy thằng bạn cùng phòng của Hoàng.
"Không sao, tháo bột rồi này." Hoàng mỉm cười chìa tay về phía trước.
"Ơ khỏi rồi à? Nhanh nhỉ. Thế đi chơi net không? Bọn này mới ngủ dậy xong, giờ chuẩn bị cắm net đến tối đây."
Nghe đến đây Lâm thấy đám này thật mâu thuẫn, rõ ràng lần trước cô mua cam vỏ dày tặng Hoàng thì bị chúng chửi bới, giờ Hoàng mới khỏi tay đám ấy lại hồn nhiên rủ đi chơi net. Vậy mà Hoàng cũng không ý kiến, chỉ đáp lại như bình thường: "Để lần khác đi, chưa khỏi hẳn đâu."
"Ok. Vậy đi đây. À quên, chìa khóa phòng này. Đang định nhắn bao giờ về thì qua lấy, tiện gặp ở đây thì đưa luôn." Một tên nói xong lấy chìa khóa trong túi ra đưa vào tay Hoàng.
Đôi bên vừa chào nhau xong thì phía xa lại phát ra những tiếng sấm ì ùng, những hạt mưa đầu tiên rơi xuống.
"Về nhanh thôi không mưa to mất." Lâm nói, sau đó đi phía trước nhìn ngang ngó dọc để sang đường, Hoàng chỉ việc đi theo đằng sau.
Khuôn viên trường Sư phạm Thể dục Thể thao lẫn khu vực cho sinh viên học quân sự đều cực kì rộng, cả hai sải bước thật dài để đi thật nhanh nhưng vẫn không tránh kịp, quãng đường đi từ cổng trường tới kí túc xá đủ để mưa đã thấm ướt mũ và vai áo cả hai. Mưa còn trở nên nặng hạt hơn khi Lâm đứng dưới mái hiên của tòa C7.
Lâm đang định trả túi thuốc cho Hoàng để liều chết chạy về thì để ý thấy phần băng vải trên cánh tay cậu ta cũng ướt cả.
"Tay cậu có sao không?"
"À cái này hả? Lát lên thay băng khác là được."
"Hay là để tôi thay giúp cậu? Bạn cùng phòng của cậu đi net hết rồi..."
Hoàng tháo khẩu trang trên mặt xuống, cười khẽ: "Được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!