Một lúc lâu sau, Mục Yên Yên mới thản nhiên nói: "Được rồi. Nếu không phải con thì thôi, không cần phải thề độc như vậy. Nhưng địa điểm và thời gian đột phá của sư tỷ con phải thương lượng lại lần nữa."
"Vâng, sư phụ."
Mộng Trầm Ngư lại quay về vẻ hoạt bát ban đầu, giống như nai con nhảy qua bá vai Tả Tiểu Niệm, cười đùa bảo: "Ta và Tiểu Niệm sư tỷ tình như tỷ muội, sắp thành một người luôn rồi, sao có thể tiết lộ chuyện quan trọng của tỷ ấy được? Nếu ở thời cổ đại, chắc ta còn định chung chồng với tỷ ấy luôn…"
Gương mặt trong trẻo lạnh lùng của Tả Tiểu Niệm không biểu cảm, hơi ghét bỏ gỡ tay Mộng Trầm Ngư đang bá vai mình xuống, hừ một tiếng nói: "Hai ta mà chung chồng, chỉ sợ đến già ngươi vẫn là một hoàng hoa khuê nữ…"
Mộng Trầm Ngư giận dữ: "Ta thì làm sao? Ta có chỗ nào không tốt mà không được người ta nhòm đến? Đến cả người cuồng luyện công như ngươi còn có thể gả đi được, ta thì kém ngươi chỗ nào chứ?"
Tả Tiểu Niệm thản nhiên nói: "Ngươi nhỏ."
Mộng Trầm Ngư: "…"
Tả Tiểu Niệm giương mắt nói: "Ngươi phẳng."
Mộng Trầm Ngư: "…"
Tả Tiểu Niệm nhếch miệng nói: "Ngươi đen."
Mộng Trầm Ngư: "!"
Tả Tiểu Niệm: "Mà ngươi còn xấu hơn ta."
Mộng Trầm Ngư: "!!!"
Tả Tiểu Niệm: "Ngươi tự nhìn lại mình xem, người như cây gậy, thẳng tắp từ trên xuống dưới… thật sự quá thẳng. Nếu một người đàn ông lấy ngươi thì chẳng thà người ta tự đi sờ ngực mình còn hơn."
Lời nói thẳng thắn như cầm gậy gõ cái bụp vào ót Mộng Trầm Ngư, cô gái với gương mặt tinh xảo rốt cuộc cũng bị đánh bại hoàn toàn.
Mộng Trầm Ngư lùi lại vào bước, vẻ mặt sống chẳng còn lưu luyến gì nằm bẹp trên sofa, ôm mặt gào lên điên cuồng: "Sư phụ, con không muốn sống nữa đâu! Trừ phi người đánh chết cái người miệng lưỡi độc địa kia. Ai mà tin được, ai mà tin được, đường đường là Tả Tiểu Niệm, sư tỷ của con, được xưng tụng là một người vừa xinh đẹp vừa thông minh, thiên tiên hạ phàm, vậy mà lại có thể nói ra mấy lời ác độc như vậy."
Mục Yên Yên xoay người ngồi xuống ghế, quát lên: "Tả Tiểu Niệm, đủ rồi. Sao ngươi lại nói thẳng ra vậy chứ? Sư muội còn nhỏ, vẫn còn chưa phát triển hoàn toàn."
"Hu hu…" Mộng Trầm Ngư nhảy cẫng lên, ôm mặt khóc ròng chạy mất dạng.
Có sư phụ, sư tỷ như này đúng là sống chẳng còn gì luyến tiếc nữa, chỉ đành gửi gắm tình cảm vào ngoại vật… Ví dụ như đua xe?
…
"Muội ấy đi rồi." Tả Tiểu Niệm nói.
"Không phải nó đâu." Mục Yên Yên thấp giọng nói: "Ta vừa dùng pháp môn Lãnh Nguyệt Kính Tâm xem thử, đúng là không nói dối."
"Vâng." Tả Tiểu Niệm mím môi, không tiếp lời.
"Ngươi vẫn không yên tâm về nó sao?" Mục Yên Yên hỏi.
Tả Tiểu Niệm bình thản nói: "Không phải không yên tâm. Chỉ là ta không muốn xảy ra bất cứ sơ sảy nào. Nếu do ta chuẩn bị không đủ thì đã đành, nhưng nếu bởi vì…"
"Không đâu." Mục Yên Yên nói: "Ngươi cứ thoải mái đi. Đến lúc đó ta sẽ mời mấy vị hảo hữu đến đây, ít nhất bốn vị Anh Biến hộ pháp, trong Phượng Hoàng Thành chỉ nấy mét vuông đất này, là không hề có sơ hở nào hết."
Tả Tiểu Niệm đáp: "Đa tạ sư phụ. Nhưng địa điểm đột phá…"
Mục Yên Yên nói: "Hiện tại chúng ta không xác định địa điểm đột phá vội, cái lúc trước thì bỏ đi. Giờ địa điểm được chọn lại tạm thời vẫn chưa xác định được."
"Tất cả cứ tùy cơ mà ứng biến."
"Vâng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!