Chu Mộng cắn môi, vẻ mặt ghen tị nhìn tôi.
Tôi rên rỉ, lại cọ cọ vào sau tai Kiều Thanh Thạch.
Mắt Chu Mộng như muốn phun lửa, tức giận kéo Tống Hiến sang một bên.
Tống Hiến nhìn chằm chằm vào cơ thể tôi đang áp sát vào Kiều Thanh Thạch, không cam lòng nhường đường.
13
Kiều Thanh Thạch đặt tôi lên giường xong, xoay người định đi.
Tôi kéo anh ta lại, nửa người đè lên người anh ta.
"Họ nói say rượu dễ bị sặc, tôi ngủ một mình ban đêm có bị sặc c.h.ế. t không? Anh ở lại với tôi được không? Giường của tôi rất lớn."
Kiều Thanh Thạch từ từ tháo mặt nạ hề xuống, giọng nói trầm thấp mang theo vẻ lười biếng:
"Khương Uyển Nhĩ, đừng giả vờ nữa."
Hả?
Sao anh ta biết tên tôi?
Tôi mở một mắt ra, trên gương mặt tuấn tú của Kiều Thanh Thạch nở nụ cười chế giễu, thong thả nhìn tôi.
Tôi bật dậy: Sao lại là anh?
14
Nói ra thì ngại, lần trước khi đi lặn ở Rạn san hô Great Barrier, tôi do thao tác không đúng nên bị đuối nước.
Lúc đó có một người đàn ông đã cứu tôi, hô hấp nhân tạo cho tôi, ừm, cả hô hấp miệng nữa.
Trùng hợp thay, người đó chính là Kiều Thanh Thạch trước mặt.
Gặp lại ân nhân, thật là ngại quá đi mất.
Tôi cảm thấy mình sắp đào cái căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách của mình thành biệt thự rồi.
Kiều Thanh Thạch khoanh tay, khóe miệng nhếch lên nụ cười xấu xa:
"Bây giờ, còn muốn tôi ở lại với em không?"
"Không cần nữa! Không cần nữa!" Tôi vội vàng xua tay.
Vậy được. Kiều Thanh Thạch đứng dậy, chỉnh lại quần áo bị tôi làm nhăn, đi về phía cửa.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đập ầm ầm.
Giọng nói của Tống Hiến lộ vẻ lo lắng:
"Uyển Nhĩ, em có sao không? Kiều Thanh Thạch, đưa Uyển Nhĩ về xong thì ra ngoài đi, nam nữ ở chung một phòng, truyền ra ngoài không hay đâu."
Sao Tống Hiến lại đến đây?
Kiều Thanh Thạch nhướn mày: Bạn trai em à?
Tôi đính chính: Bạn trai cũ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!