Hôm đó, tôi mặc một chiếc váy dạ hội màu đen bó sát, khoe trọn vóc dáng.
Để giúp chị học viên nâng tầm buổi dạ hội, tôi đeo chiếc vòng cổ, hoa tai mới của hãng Tiffany mà Lão Khương vừa mua cho tôi.
Cứ thế chọn đại một chiếc mặt nạ phù thủy lạnh lùng.
Chủ yếu là muốn xây dựng hình tượng
"Chị đây rất đẹp, nhưng chị còn ngầu hơn", người lạ chớ lại gần.
10
Trước đây xem phim cổ trang, nữ chính đeo khăn che mặt xong là không ai nhận ra.
Bây giờ tôi nói cho bạn biết, đó là lừa trẻ con đấy.
Vì tôi vừa nhìn đã nhận ra Tống Hiến đeo mặt nạ.
Tôi rất quen thuộc với dáng người, tư thế của cậu ta, chiếc áo sơ mi trắng không logo nhưng rất có gu mà anh ta đang mặc tôi cũng nhận ra.
Đó là món quà tôi tặng anh ta vào sinh nhật, được một nhà thiết kế nổi tiếng người Ý may thủ công.
Tôi nói với anh ta là mua trên Taobao, 39 tệ bao ship, anh ta tin là thật.
Tống Hiến rõ ràng cũng nhận ra tôi.
"Uyển Nhĩ, em cũng đến à?" Cậu ta dắt Chu Mộng có dáng người mảnh mai đến trước mặt tôi, Chu Mộng có lẽ không giỏi ăn mặc, đi giày cao gót loạng choạng.
Tuy không nhìn thấy mặt, nhưng trong mắt Tống Hiến là sự kinh ngạc không hề che giấu.
"Chó ngoan không cản đường." Nói xong, tôi bước vào sàn nhảy, không muốn nói thêm với cậu ta câu nào.
Đèn neon nhấp nháy hỗn loạn, nhưng tôi luôn cảm giác có một ánh mắt dõi theo mình.
Tống Hiến nhiều lần nhìn tôi, đều thất thần.
Tôi nhảy một lúc thấy chán, bèn chạy ra ngoài sảnh để hít thở không khí trong lành.
Nào ngờ, lại vô tình phát hiện ra câu trả lời mà hôm đó Chu Mộng không nói cho tôi biết.
Tại sao ban đầu cô ta không chọn Tống Hiến, bây giờ lại quay lại ăn cỏ cũ.
Vì Chu Mộng có một người đã yêu nhiều năm mà không được đáp lại.
Tống Hiến chỉ là lốp dự phòng của cô ta mà thôi.
Dưới gốc cây hoa bên ngoài sảnh, ánh sáng lờ mờ.
Chu Mộng đứng trước mặt một người đàn ông cao ráo, thút thít:
"Em thích anh nhiều năm như vậy, anh có thể cho em một cơ hội không?"
"Chu Mộng, em không có cơ hội ở đây đâu. Em hỏi bao nhiêu lần, câu trả lời của anh vẫn vậy." Người đàn ông xoa xoa thái dương, giọng nói trầm thấp, lười biếng.
"Sao anh lại nhẫn tâm với em như vậy? Anh có biết không? Tống Hiến cũng thi đỗ Đại học Bắc Kinh rồi, anh ấy vẫn luôn theo đuổi em, nếu em đồng ý với anh ấy, anh đừng hối hận đấy!"
Người đàn ông khịt mũi:
"Đây là đang đe dọa à? Chẳng có sức nặng gì cả."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!