8.
Rốt cuộc, ta vẫn chờ được Sở Kỳ An tới.
Giọng nói của tiểu Thái Giám vang lên:
"Hoàng Thượng giá lâm…"
Nhưng mà mãi không thấy có người tiến vào.
Sở Kỳ An vẫn đứng ở cửa.
Ngân Kiều với đôi mắt sưng như hạch đào, lạnh lùng nói:
"Hoàng Thượng, muốn vào thì vào đi, có gì mà không dám nhìn?"
"Khi còn sống nương nương yêu ngài như vậy, cho dù nàng có biến thành quỷ cũng sẽ không tổn thương ngài."
Những lời này giống như một đòn nghiêm trọng đánh vào gáy của Sở Kỳ An, cơ thể hắn lại lay động một lần nữa, mặt không còn chút huyết sắc nào.
Tống Mạt vội vàng đỡ lấy hắn: Hoàng Thượng…
Sở Kỳ An ném tay của Tống Mạt ra.
A Tụng.
Hắn thấp giọng nói.
Ngày xưa, hắn chỉ cần gọi ta như thế, ta sẽ đều vô cùng vui vẻ mà trả lời, Dạ
Nhưng lúc này, ta không có cách nào để trả lời Sở Kỳ An.
A Tụng Sở Kỳ An vẫn bướng bỉnh mà gọi ta:
"Nàng không thể c.h.ế. t được, nàng khoẻ mạnh như thế, nhanh như vậy…"
Thái y ở bên cạnh kiểm tra cho ta, nhẹ giọng nói với Sở Kỳ An:
"Hoàng Thượng, có lẽ Quý Phi c.h.ế. t là do vết thương cũ phát tác."
"Phía sau lưng nàng có ba chỗ trúng tên, vai trái còn bị đánh một chưởng, một chưởng kia rất gần trái tim"
Sở Kỳ An ngây người.
Hắn biết những vết thương đó vì sao mà có.
Trúng tên phía sau lưng là chắn cho hắn khi bảo vệ hắn trong cuộc chiến đoạt đích.
Vai trái là khi ám sát giang tướng, nhận một chưởng của hộ vệ thủ hạ của đối phương.
Sở Kỳ An khi đó đã hỏi ta có đau không, ta vừa gặm đùi gà vừa lắc đầu:
"Không đau, không đau, ngươi xem hiện tại ta ăn gì cũng ngon, sức khoẻ vô cùng tốt!"
Thật ra, làm gì có chuyện không đau chứ?
Chẳng qua là ta không có thói quen nói ra mà thôi.
"Vết thương cũ quấn thân, lại tích tụ thành tật, vi thần cả can suy đoán Khương Quý Phi c.h.ế. t do tâm mạch suy kiệt…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!