1.
Khi tin tức Sở Kỳ An cùng với Tống Mạt sắp đại hôn truyền đến, ta dang ở lãnh cung, ăn một bát cơm nguội ôi thiu.
Cung nữ Ngân Kiều của ta đau lòng cho ta, nói với thái giám đưa cơm:
"Nương nương của chúng ta chỉ là bị cấm túc, thức ăn và chi phí vẫn là dành cho Quý Phi!"
Thái giám cười lạnh:
"Ngươi biết Quý Phi là được rồi, phía trên Quý Phi còn có Hoàng Hậu, nô tài cũng chỉ là nghe mệnh của Hoàng Hậu mà làm việc thôi."
Ngân Kiều tức đỏ mặt, nàng biết là Tống Mạt đang cố tình tra tấn ta.
Nhưng mà từ trên xuống dưới trong cung, không ai dám nói gì.
Ai cũng biết Tống Mạt mới là nữ tử xinh đẹp vừa mới vào cung không lâu, lại là ánh trăng sáng suốt mười mấy năm của Sở Kỳ An.
Ai cũng nói nàng xinh đẹp tốt bụng, giống như thần nữ hạ phàm, không dính bụi trần.
Ngay cả thái giám đưa cơm cũng thiên vị cho nàng:
"Nương nương, ngài hạ độc mưu hại Hoàng Hậu, Hoàng Hậu vẫn còn giữ lại một mạng cho ngài, đã là vô cùng tốt bụng."
Ngân Kiều vội kêu lên:
"Nương nương của chúng ta bị oan…"
Ta ngăn nàng lại, ý bảo không cần nhiều lời.
Sở Kỳ An không tin ta, nói với thái giám thì có ích lợi gì.
Thái giám khinh thường bĩu môi, rời đi.
Ta nghe thấy bên ngoài có thị vệ đang nói chuyện phiếm, nói Sở Kỳ An đối với Tống muội yêu chiều thế nào, hôn lễ phô trương long trọng ra làm sao.
"Nói nhỏ một chút, đừng để vị bên trong nghe thấy."
"Nghe thấy cũng không sao, nàng ta ỷ vào việc theo Hoàng Thượng mấy năm đã dám độc hại Hoàng Hậu, Hoàng Thượng sẽ không cho phép nàng sống sót rời khỏi lãnh cung."
Trong tiếng nghị luận ồn ào, ta chỉ lo quấn lên chân trên giường, nhắm mắt lại, bắt đầu tập hô hấp hít thở.
Ngân Kiều bưng nước rửa mặt vào cho ta, liếc mắt thấy ta như vậy, hơi lo lắng.
Nàng tiến lên, nhỏ giọng nói:
"Nương Nương đang luyện công ư?"
Ta nhắm mắt lại, chậm rãi gật đầu.
Ngân Kiều càng không yên tâm, nàng cắn cắn môi
"Nương nương, có phải là ngài muốn chạy trốn ra ngoài không?"
"Nô tì biết nương nương có công phu trong người, nhưng cung thành này bên trong có thị vệ gác, bên ngoài có cấm quân tuần tra, cho dù là tuyệt thế cao thủ cũng không thể thoát ra ngoài."
Ta mở mắt ra, hô hấp chìm vào đan điền.
Ngân Kiều không biết, ta đang luyện bế khí công.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!