"Sở Kỳ An, nếu ta không lừa ngươi, ta có thể ra ngoài sao?"
"Không xuất cung, ta sẽ bị ngươi nhốt ở lãnh cung bao nhiêu năm?"
"Cơm thiu canh cặn, đệm chăn không có, thấy sẹo trên tay ta không? Là năm đó bị nứt da."
"Ta đương nhiên phải lừa ngươi, đương nhiên sẽ giả chết, nói cách khác, ta đã sớm chết ở lãnh cung rồi!"
Ánh mắt của Sở Kỳ An dừng trên cánh tay ta, vết sẹo do da nứt nẻ vừa nhìn đã thấy ghê người.
Trong ánh mắt của hắn hiện lên vẻ đau lòng, có áy náy, có hối hận.
Khi mở miệng ra lần nữa, ngữ khí đã trở nên yếu đi:
"A Tụng, đúng là ta đã để nàng phải ấm ức, nhưng ta sẽ không để nàng chết!"
Ta không nói chuyện nữa.
Trong phòng yên tĩnh một thời gian dài.
Rất lâu sau, Sở Kỳ An đặt một đồ vật lên mặt bàn, đẩy tới đây.
Là cái ngọc bội kia.
Hắn một lần nữa tìm thợ thủ công làm xác bên ngoài, ngọc bội bóng bẩy, rõ ràng là hắn luôn đem theo bên người.
"Ba năm qua, ta vẫn mang theo nó bên người. Ta rất hối hận, hối hận vì sao lúc đó không nhận ra đây là món quà đính ước giữa chúng ta."
"Ta luôn nằm mơ, mơ thấy nàng đi ám sát trở về từ phủ tể tướng, cả người đều là vết thương, nằm ở trên giường lại còn an ủi ta, nói là một chút cũng không đau."
"Còn có trên đường đoạt đích, sau lưng nàng bị cắm ba mũi tên, hộ tống ta tiến cung cướp được di chiếu của phụ hoàng… thời khắc thành công kia nàng đã nói với ta…"
"Thật tốt quá! Kỳ An, sau này ngươi chính là Hoàng Đế, cuối cùng không ai dám bắt nạt ngươi nữa."
Chất lỏng ấm áp rơi trên ngọc bội, Sở Kỳ An che mặt lại, không để ta nhìn thấy dáng vẻ hắn đang rơi lệ.
Ta im lặng trong chốc lát, nhỏ giọng nói:
"Hoàng thượng, ngọc rất là xinh đẹp."
"Nhưng vỡ rồi thì vỡ rồi, cho dù có cố gắng sửa chữa tới mức nào, vẫn là vỡ như cũ."
Cơ thể của Sở Kỳ An run lên, hắn nhìn ta, trong mắt hiện lên sự chua xót vô tận.
Cuối cùng hắn cũng nói ra câu kia:
"A Tụng, xin lỗi nàng"
Ta lắc đầu:
"Không có gì để xin lỗi cả."
Sở Kỳ An hoảng loạt mà há mồm ra, định giải thích:
"A Tụng, người ta yêu là nàng. Chuyện năm đó là ta có nỗi khổ riêng, chuyện triều đình nàng không hiểu…"
Ta ngắt lời hắn:
"Hoàng thượng, ta hiểu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!