Chương 6: (Vô Đề)

Sở Kỳ An lật đến trang thứ hai.

"Xin lỗi, phía sau thật sự đã quên đọc như thế nào rồi.

Ta có gì thì nói nấy đi!

Sở Kỳ An, ta thích ngươi.

Cũng biết là ngươi không thích ta, nhưng không sao cả, cảm ơn ngươi những năm gần đây đã đối xử rất tốt với ta.

Ta biết bản thân ta sống không được, vì thế, để lại phong thư này, muốn nói với ngươi vài câu.

Phía đông hồ nước có một viên đá lớn màu đen, ta quen ngủ ở phía trên, mỗi lần nằm ở trên đó đều rất an tâm, cho nên hy vọng ngươi chôn nó theo ta, để ta ngủ ở phía trên nó.

Ta ở trong cung, ngoài ngươi ra cũng không biết ai cả, chỉ có Ngân Kiều vẫn luôn luôn ở bên cạnh ta, hiện tại điều duy nhất ta không yên lòng chính là nàng. Hy Vọng ngươi cho nàng chút bạc, sau đó đưa nàng xuất cung, rốt cuộc ngươi cũng biết cái hoàng cung chó má này thật sự không phải là nơi mà người nên ở.

Haizz! Thật ra ta cũng không an lòng về ngươi, sau này không có ta đánh nhau thay ngươi, giết người thay ngươi. Những ngày này không có ta bảo vệ, ngươi phải bảo vệ bản thân, làm hoàng đế thật tốt, đừng gây thù chuốc oán nhiều nữa.

Sau này không gặp nữa!

Khương Tụng

9.

Sở Kỳ An đọc xong thư của ta.

Trong nhà vô cùng yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của hắn.

Đột nhiên, có nước mắt nóng hổi từng giọt từng giọt mà rơi trên mặt ta.

Ta đột nhiên nhận ra, Sở Kỳ An khóc.

Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn khóc.

Vì sao phải khóc? Rõ ràng là chính hắn nói, hắn yêu Tống Mạt, đối xử tốt với ta cũng chỉ là bởi vì ta giống với Tống Mạt.

Người mình không yêu chết đi rồi cũng sẽ đau lòng như vậy hay sao?

Ta không hiểu, sư phụ cũng không dạy ta.

Không biết đã qua bao lâu, tiểu thái giám tiến vào thông báo:

"Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương đột nhiên bị tim đập nhanh, ngất đi rồi…"

Sở Kỳ An đứng lên, nước mắt trên mặt cũng đã hết, nhìn lại là dáng vẻ lãnh đạm ngày thường.

"Biết rồi, trẫm qua đó đây."

Nhìn xem, cho dù ta chết đi có khiến Sở Kỳ An cảm thấy đau lòng một chút, hắn vẫn cứ đi tới chỗ Tống Mạt.

Thật may là ta không bao giờ để ý.

10.

Thi thể của ta ở từ đường của hoàng thất, chọn ngày hạ táng.

Ngân Kiều túc trực bên linh cữu của ta, nàng khóc ngất xỉu nhiều lần, ta rất đau lòng, rất nhiều lần đều muốn từ trong quan tài ngồi dậy an ủi nàng.

Nhưng ta không thể, Ngân Kiều là một đứa nhỏ thẳng tính, không biết giấu chuyện gì cả, vì âm mưu cho nửa đời sau, ta chỉ đành để nàng phải ấm ứng một chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!