Nghe nói đêm đó ta đã doạ sợ Tống Mạt.
Sau khi nàng ta trở về thì ưu buồn lâu ngày thành bệnh, bệnh một lần không dậy nổi nữa.
Các loại thuốc đều đã dùng đến, nhưng bệnh tình lại không khỏi.
Sau đó lại tra ra, trong thuốc có độc mãn tính.
Cung nhân bị bắt nơm nớp lo sợ mà dập đầu, khai ra người làm chủ phía sau màn.
"Là… là Khương Quý phi bảo chúng ta làm như vậy…"
Mà khi đó, Tống Mạt đã có thai.
Bởi thế mà không giữ được đứa trẻ.
Nàng nghiêng ngả lảo đảo mà xông vào cung của ta, ôm tã lót khóc thút thít.
"Nương nương, ngươi có thể ghen ghét ta được lòng của Hoàng thượng, nhưng đứa trẻ vô tội."
Ta còn chưa kịp nói chuyện gì, nàng đã ngất trên mặt đất.
Sở Kỳ An theo sau tới.
Hắn nâng Tống Mạt lên, Tống Mạt dựa vào lòng ngực hắn, sắc mặt tái nhợt khóc lóc, giống như một búp bê sứ yếu ới lại xinh đẹp, giống như chỉ một chút nữa sẽ vỡ vụn trong nháy mắt.
Sở Kỳ An nhìn về phía ta.
Hắn nhẹ giọng nói:
"Khương Tụng, ngươi không có tư cách ghen ghét với Mạt nhi."
"Ngươi rất rõ ràng, ta tốt với ngươi nhiều năm như vậy đều bởi vì nàng."
Nói xong, Sở Kỳ An ôm Tống Mạt, xoay người rời đi.
Hắn đi rồi, bữa tối hôm đó, ta ăn ba đĩa thịt anh đào, hai miếng sườn dê nướng, năm con bồ câu non quay, bảy chén sữa đông chưng đường.
Ngân Kiều không ngừng giúp ta đấm lưng:
"Nương nương, ngài ăn từ từ."
Không được, nếu ăn chậm, nước mắt ta sẽ rơi xuống.
Ta nói với Ngân Kiều:
"Ngươi cũng ăn đi, nếu không sau này sẽ không còn cơ hội nữa."
Ta đoán không sai.
Ngày hôm sau, thánh chỉ tới.
Ta hạ độc mưu hại Tống Mạt, tội danh đã định.
Lột đi phục chế của Quý Phi, biếm lãnh cung.
Trong lãnh cung, ta có rất nhiều thời gian nghĩ lại quá khứ.
Ta nhớ tới lời sư phụ nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!