Chương 2: (Vô Đề)

Ta hỏi Cẩu Đại xem hắn còn bao nhiêu bạc.

Hắn xoay người đi vào nhà, ôm ra một cái chum đưa cho ta.

Ta đổ ra xem, toàn là tiền đồng lẻ, cộng lại chưa đến một lượng bạc.

Không đủ để báo thù, thậm chí còn chẳng đủ để ăn no.

Ta vén váy trước mặt hắn, hắn sợ hãi lùi lại mấy bước.

Chẳng lẽ hắn tưởng ta định cởi đồ ra quyến rũ hắn?

Hắn nghĩ hay quá đấy.

Ta cởi dây nịt bụng, nhờ hắn lấy chiếc kéo.

"Không có kéo."

"Một con d.a. o nhà bếp, một con d.a. o rựa, bất cứ thứ gì sắc nhọn đều dùng được."

"Nàng, nàng đừng lo lắng, nếu nàng muốn về nhà, ta sẽ đưa nàng trở về. Ta, ta, ta..." 

Cẩu Đại giọng nói run rẩy, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.

Hắn nghĩ ta sẽ tự sát ư?

Hoàn toàn không thể nào!

Từ khi phát hiện mình trúng kế, ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho tình huống xấu nhất, đó là bỏ mạng nơi đất khách quê người, thậm chí bị bán vào lầu xanh.

Nhưng cho dù có bị bán vào lầu xanh, ta cũng không sợ. 

Với nhan sắc này, ta có thể khiến cho lũ nam nhân ngu ngốc kia mê mẩn, tranh giành nhau bảo vệ ta.

Ta định cởi áo, lấy xấp ngân phiếu được giấu kỹ trong lớp áo lót ra, nhưng rồi lại thôi. 

Bây giờ mà trở về thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Tỷ tỷ ta cũng vậy, cả đích mẫu và người cha nhẫn tâm kia nữa, e rằng đã giăng sẵn lưới trời để ta không thể trở về liều mạng với họ.

Chi bằng ta hãy ẩn mình một thời gian.

Thu phục Cẩu Đại này hoàn toàn, khiến hắn một lòng một dạ vì ta vào sinh ra tử.

"Cẩu Đại, ta chưa từng chịu khổ, cũng không thể nào chịu khổ được. Người ta thường nói gả đi thì phải được ăn sung mặc sướng, nếu chàng để ta đói rét, ta có chân, ta sẽ bỏ đi."

Cẩu Đại liên tục cam đoan sẽ siêng năng săn bắn, quyết không để ta phải chịu đói rét.

Nhìn việc tối qua hắn không ngủ cùng giường với ta, không nhân cơ hội mà làm càn, mà lại tự trải chiếu ngủ dưới đất, có thể thấy hắn cũng không phải kẻ xấu.

Chỉ là có chút ngu ngốc.

Việc đầu tiên ta sai bảo hắn, chính là dọn dẹp sạch sẽ hang động này.

Nếu hắn không muốn làm, vậy chúng ta thu dọn đồ đạc, cùng nhau đến huyện thành.

Hắn lắc đầu nguầy nguậy như cái trống bỏi, rồi quay đầu bắt tay vào làm việc.

Một nơi ở của gã nam nhân độc thân thì sạch sẽ được đến đâu cơ chứ? Từng đống đồ không biết là thứ gì được hắn bê ra ném xuống đất, bụi bay mù mịt, côn trùng bò lổm ngổm khắp nơi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!