"Cẩu Đại, nếu chàng muốn có quyền thế, thì phải học cách nhắm mắt làm ngơ, học cách thuận theo chiều gió, học cách nghe lệnh hành sự, lại càng phải học cách tự bảo vệ mình. Bởi vì chàng không chỉ bảo vệ cho bản thân mình, mà còn phải bảo vệ thê tử, gia đình, và thuộc hạ của chàng nữa..."
Động vào một sợi lông là sẽ ảnh hưởng đến toàn thân, nào phải chỉ đơn giản là mấy chữ suông.
Là tiền tài, là mạng sống.
Là cảnh tượng m.á. u chảy đầu rơi.
Cẩu Đại vẫn quá lương thiện.
Cũng có thể nói là quá ngay thẳng.
Từ khi hắn bước chân vào quân doanh, vì là tiểu tế của Đại tướng quân, nên không ai dám ngáng đường hắn.
Hắn chỉ cần tập trung vào việc đánh trận, liều mạng, tích lũy quân công, thăng quan.
"Trên đời này có rất nhiều kẻ xấu, những kẻ bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích thì lại càng nhiều vô số kể. Ánh sáng mặt trời không thể chiếu sáng đến mọi ngóc ngách trên thế giới này."
Ta không biết Cẩu Đại có nghe lọt tai hay không, nhưng đó là lần đầu tiên hắn say rượu.
Hắn nằm trên giường, vành mắt đỏ hoe.
"Nương tử, ta muốn, ta muốn về lại núi rừng."
Trong khoảnh khắc ấy, lòng ta cảm thấy thật khó chịu.
"Chờ ta, đợi ta báo thù xong, con cái lớn khôn, chúng ta sẽ cùng nhau về núi."
Chỉ có ta và hắn, sống một cuộc sống giản đơn bên nhau, không còn những toan tính, tranh đấu.
Hôm sau, Cẩu Đại dậy từ rất sớm, luyện võ càng thêm chăm chỉ, đến mức quên cả ăn, cả ngủ.
Bình Nhi gửi thư về, nói rằng hai đứa trẻ đều rất khỏe mạnh, Nguyệt Nhi đã biết gọi mẹ, chỉ là trời quá lạnh nên con bé chưa biết đi, nhưng đến mùa xuân năm sau, chắc chắn con bé có thể đi lại vững vàng.
Ta nhớ con rồi.
Không biết trận chiến này sẽ còn kéo dài đến bao giờ nữa, ta viết thư trả lời Bình Nhi, dặn dò nàng ấy chăm sóc con cái thật tốt, đợi chúng ta chiến thắng trở về.
Hoàng thượng có lẽ bị chuyện phế Thái tử tạo phản, tự xưng đế chọc giận, nên long thể bất an.
Quân đội thật sự có thể phò tá Tam hoàng tử, từ một vạn ban đầu, đến nay đã lên đến mười lăm vạn người.
"..."
Tam hoàng tử đúng là rất biết nhẫn nhịn.
Cũng giống như lúc trước, biết rõ Thái tử có tư binh, lén giấu long bào, mật đạo trong Tướng phủ,... nhưng ta đã đợi chờ rất nhiều năm.
Trên triều đình, các đại thần đều đang đề nghị lập Thái tử mới.
Về việc nên lập ai, thì các đại thần có ý kiến riêng, những vị trưởng bối trong hoàng tộc cũng có ý kiến riêng.
Lập Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, Lục hoàng tử,...
Chỉ có Tam hoàng tử là đứng ra nói, chuyện phế Thái tử vẫn chưa được giải quyết xong, hoàng thượng vẫn mạnh khỏe, làm con trai chỉ cần lo hiếu thuận với phụ hoàng, vì giang sơn xã tắc, vì hạnh phúc của muôn dân mới là chuyện quan trọng nhất.
Tóm lại, hoàng thượng rất hài lòng với những lời nói và việc làm của Tam hoàng tử.
Người sai hắn dẫn binh xuất chinh, nhất định phải chiến thắng trở về.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!