Ta khẽ mở mắt, rồi lại thiếp đi, mặc kệ gã nam nhân đang cõng mình trên lưng muốn đưa ta đi đâu.
Gắng gượng suốt bốn năm ngày không ngủ, ta đã quá mệt mỏi.
Giờ phút này, mọi chuyện đã tạm lắng, biết mình chưa chết, ta mới có tâm trí để ý đến kẻ đang cõng mình.
Hắn họ Cẩu, là thợ săn, có quan hệ khá tốt với bà chủ kỹ viện trong thành, chỉ bỏ ra hai lạng bạc đã mua ta về làm thê tử.
Nhà hắn ở tận sâu trong núi rừng, hắn còn trẻ, dáng người cao lớn, lại biết chút võ nghệ.
Ta thầm đánh giá, đây là một người có thể lợi dụng được.
Lần nữa tỉnh lại, xung quanh tối đen như mực, một mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi.
Ta khẽ hít hà, thầm nhủ: "Liễu Yên Nhiên, ngươi có thể sống sót đã là may mắn lắm rồi, còn có tư cách gì mà kén chọn."
Bên tai bỗng vang lên một giọng nói: "Nàng tỉnh rồi."
Giọng nói mang âm điệu vùng biên ải.
Tiếp theo là tiếng động sột soạt, một tia sáng yếu ớt le lói.
Ta cũng nhờ đó mà nhìn rõ gương mặt nam nhân kia.
Gã thợ săn có hàng lông mày rậm, đôi mắt to, đôi môi mỏng mím chặt vì căng thẳng, trên mặt còn lưu lại vết nứt nẻ do mùa đông gây ra.
Hắn châm đèn dầu, rồi đặt lên chiếc bàn nhỏ trên giường đất.
"Ta đã nấu cháo cho nàng."
Thấy ta không đáp lời, hắn tưởng ta không hiểu, bèn dùng tay ra hiệu.
Nhà xí, phòng thay đồ, phòng rửa mặt,... ta đã tìm được cách diễn đạt phù hợp với hoàn cảnh hiện tại.
"Ta muốn đi nhà xí."
Hắn mừng rỡ: "Thì ra nàng không phải người câm."
Rồi hắn lại vội vàng chỉ vào góc nhà: "Cái bô ở kia, ta đi lấy đồ ăn cho nàng."
Người ta có ba việc cấp bách, làm gì phải tỏ vẻ.
Quần vừa tụt xuống, âm thanh vang lên, bên ngoài truyền đến tiếng choang rõ to.
Chỉ cần bản thân không xấu hổ, thì người xấu hổ chính là người khác.
Cháo trắng đặc quánh, thêm vài miếng dưa muối.
Nếu là Liễu Yên Nhiên, tiểu thư khuê các của Tướng phủ nửa tháng trước, chắc chắn nằm mơ cũng không ngờ có ngày mình lại sa cơ lỡ vận đến thế này.
Ai bảo ta khinh địch cơ chứ.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Thắng làm vua, thua làm giặc, ta cam tâm tình nguyện nhận lấy kết cục này.
Trời dần sáng, ta đứng trước cửa, nhìn mặt trời từ từ nhô lên khỏi rặng núi trùng điệp phía xa xa.
Trước kia, ta cứ mải mê tìm kiếm chỗ dựa vững chắc, mong muốn báo thù cho di nương và đệ đệ, nên mới mượn nhan sắc để quyến rũ Thái tử, hy vọng có thể trở thành người của hắn, sinh cho hắn một trai một gái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!