09
Được, sao lại không được? Quá tốt rồi.
Ta cũng đang lo lắng cho chuyện hôn sự của nó.
Nhi nữ nhà giàu có thì quá kiêu kỳ, ta sợ nó không biết cách chung sống, lại càng lo lắng nếu chọn phải người nó không thích, cuộc sống sau này sẽ trở nên vô vị.
Giờ đây nó có cô nương mình yêu thương, thật là không gì tốt hơn.
A Nga cô nương chỉ là một tiểu thư nhà thường dân, phụ mẫu già cả, hai người từng mất hai đứa con nhỏ khi còn trẻ, sau đó nhặt nàng từ tháp bỏ rơi trẻ em về, tận tâm nuôi nấng lớn khôn.
Dù không biết chữ, nhưng nàng hiền lành, hiểu lễ nghĩa. Biết thân phận của ta, nàng đỏ mặt, cúi đầu dâng trà, giọng nói nhỏ như muỗi kêu:
"Xin mời người dùng trà."
Hôn sự này chẳng thể nói là trèo cao hay không môn đăng hộ đối. Trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, ta càng sẵn lòng ủng hộ một mối nhân duyên mà hai bên đều tâm đầu ý hợp. Suy cho cùng, dễ tìm được châu báu vô giá, khó gặp được người tình ý sâu đậm.
Ngày con dâu ta được gả vào nhà trong lễ cưới rực rỡ, ngoài người nhà mẫu gia ta, khách khứa cũng không đông.
Vân Khai chỉ mời những bằng hữu tri kỷ của mình, cũng được ba bốn chục bàn tiệc.
Nhưng Ứng Tuấn lại vừa khóc vừa chạy đến, gào lên đầy oán trách:
"Người là mẫu thân của con, sao có thể nhận người khác làm nhi tử?"
Bỗng dưng ta muốn cười, và ta thực sự bật cười thành tiếng:
"Ứng Tuấn, khi ngươi hạ độc ta, ngươi đâu có nghĩ đến ta là mẫu thân của ngươi."
Hắn kinh hoàng mở to mắt, không dám tin rằng ta đã biết mọi chuyện, vội vàng biện bạch:
"Không, không phải, con không làm vậy, mẫu thân ơi, con bị oan, xin người tin con."
"Sau này con sẽ nghe lời, người đừng bỏ rơi con."
Hắn nhào tới, nhưng bị Vân Khai ngăn lại và đẩy ngã lăn ra xa.
Ứng Tuấn ngã xuống đất, thời gian gần đây hắn rượu chè, đam mê nữ sắc, tuổi còn nhỏ nhưng thân thể đã kiệt quệ. Cú ngã này khiến hắn thở hổn hển, không thể đứng dậy.
Thật đáng hận, mà cũng đáng thương.
Ứng Tuấn thấy ta từng bước tiến về phía hắn, ánh mắt hắn lóe lên sự vui mừng tột độ:
"Mẫu thân ơi…"
"Ta không phải mẫu thân ngươi, ngươi cũng chẳng phải con chính thất Ứng gia. Ngươi là đứa con hoang của Ứng Chinh và Từ Uyển. Nói dễ nghe là con tư sinh, còn nói khó nghe, ngươi chỉ là một đứa con hoang, một kẻ tạp chủng."
Một câu nói xé toạc tấm khăn che giấu sự ô nhục, đập nát chút tôn nghiêm cuối cùng trong lòng Ứng Tuấn.
Hắn nhìn ta, không dám tin rằng ta – người từng yêu thương hắn – lại có thể thốt ra những lời nhục nhã như vậy, giọng hắn nghẹn ngào hỏi:
"Mẫu thân ơi, vì sao…"
Ta tiếp lời câu hỏi còn dang dở trong ánh mắt hắn:
"Vì sao ta lại tàn nhẫn như vậy? Đây chẳng phải là kết quả mà ngươi tự chuốc lấy sao?"
Rồi ta mạnh tay tát hắn thêm mấy cái:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!